Chương 48 : Kế giết, Rời Đi.
Nhìn dưới đất mười mấy cỗ t·hi t·hể, Lê Hạo cùng Trần Lạc Nhi bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm, mười mấy cái túi trữ vật đổ ra chất thành một đống nhỏ tài nguyên.
ngàn năm linh dược gần trăm cây, năm trăm năm linh dược hai trăm, cùng vô số linh dược nhất cấp bình thường, xem ra mấy ngày này đám người Vũ Lạc đã vơ vét hết linh dược trong thạch động rồi.
Trần gia tu sĩ đều mừng như điên, mặc dù c·hết không ít đồng bạn, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt nha, với số tài phú to lớn này bọn hắn không mừng mới lạ.
Nếu một mình bỏ vào túi số linh dược này tu thành kim đan cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Lê Hạo cũng không có bao nhiêu vui mừng, ngược lại rầu rĩ suy tư.
Mà nói đến trận chiến này, có thề kết thúc nhanh như vậy là do đám người Vũ Lạc có phần khinh thường đối thủ, chỉ coi Trần Lạc Nhi mới là đối thủ chân chính.
Còn Hi Tuyết thì chỉ có thể thi triển một lần sát chiêu, sau khi thi triển nàng liền rơi vào suy yếu kỳ.
Mà cho dù nàng thi triển sát chiêu thì bọn hắn cũng có thể đem mấy tên khác làm bia đỡ, nên cũng không lo lắng cái gì.
Lại thêm bọn hắn khinh thường Lê Hạo, chỉ cho là hắn mạnh hơn bình thường tu sĩ đồng giai một chút mà thôi.
Do may mắn mới có thể chém g·iết một con nhất cấp yêu thú linh trí thấp, cho nên bọn hắn cũng không đem Lê Hạo để vào mắt.
nhất là Tiết Hoằng cũng vì đó mà hắn mười thành thực lực chỉ mới phát huy ra năm thành, liền bị Lê Hạo g·iết c·hết.
Sau đó chính là quá trình chém g·iết Vũ Lạc, trong này cũng có sự tính toán của Lê Hạo. tên này sau khi sử dụng át chủ bài, mặc dù biến hoá thân thể vô cùng cường đại, bất quá hắn cũng chỉ có thể cận chiến mà thôi.
Nếu đối chiến với trúc cơ kỳ yêu thú cũng có thể chống lại, nhưng nhân tộc thì khó khăn rồi, dù sao tu sĩ có thể công kích từ xa, cần gì phải cùng hắn cận chiến.
lại thêm thể thuật này khi thi triển cũng không thể dừng lại, chỉ khi linh lực tiêu hao hết thân thể mới trở về bình thường.
Lê Hạo từ lúc bị hắn đánh bay thổ huyết, lại nhìn thấy hắn áp sát đến Hi Tuyết ý đồ g·iết nàng, thêm nữa là lúc hắn phóng xuất phong nhận công kích Lê Hạo nhưng uy lực chẳng có bao nhiêu.
thì Lê Hạo đã biết sau khi dùng thể thuật, uy lực thuật pháp của hắn sẽ bị yếu bớt, nếu không hắn cần gì phải di chuyển đến gần Hi Tuyết.
Biết cận chiến không thể nào là đối thủ của hắn, lúc đó một ý nghĩ đã từ trong đầu Lê Hạo loé lên, hắn tế lên Thất Sát Trận vây khốn Vũ Lạc.
Nhờ vào sát khí ăn mòn, làm cho hắn không thể không ngưng tụ linh lực màn chắn bảo vệ toàn thân, đợi đến lúc linh lực của hắn tiêu hao dần đến khi không còn.
Lúc đó Vũ Lạc cũng chỉ có thể mặc người chém g·iết.
mặc dù không phải cái gì mưu kế cao minh, nhưng Lê Hạo nắm bắt rõ tâm lý con người, giả thiết khi ngươi bị nhốt trong một không gian nhưng máu của ngươi không ngừng chảy ra, thì nội tâm tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi nôn nóng khó mà bình tĩnh, muốn bằng mọi cách phải thoát ra khỏi chổ đó tìm cách cầm máu.
Mà Vũ Lạc càng nôn nóng mất bình tĩnh, dùng mọi cách để thoát khỏi trận pháp, sẽ khiến linh lực tiêu hao càng nhanh. đến khi hết linh lực chờ đợi hắn chính là t·ử v·ong.
Âm người tính kế hắn làm không ít, ngay cả con cá sấu hắn còn tính kế đem g·iết được. huống chi là một tên đệ tử thế gia, mặc dù Vũ Lạc cũng có chút thông minh, nhưng làm sao so sánh với Lê Hạo từ nhỏ đã sinh tồn trong loạn thế được.
Làm một cái kế nhỏ dẫn dắt tâm lý đối phương, chuyện này đối với Lê Hạo không phải là chuyện gì to tát, cho nên hắn cũng không có cảm giác vui mừng khi chiến thắng.
Mà vô cùng đau đầu với tình huống hiện tại, mặc dù có không ít linh dược trân quý nhưng không thể đi ra ngoài, nhiều tài phú hơn nữa cũng vô dụng.
Đám người Trần Gia tu sĩ,Sau khi vui mừng một hồi bọn hắn cũng ý thức đến tình huống hiện tại, nhất thời bầu không khí trong thạch động liền lâm vào trầm mặc.
Chín cái lối đi đều dẫn trở về chính sảnh thạch động, mà linh khí nơi này lại vô cùng nồng nặc mặc dù nằm sâu dưới nước, cùng với sau lưng đám người màn sáng đủ để suy đoán ra thạch động này chính là một trận pháp.
Còn trận pháp gì Lê Hạo cũng không biết, hắn cũng không phải bách đạo đều thông, nhất là trận đạo lại vô cùng rắc rối phức tạp.
Ngay lúc bọn hắn mỗi người suy tư thì một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
" Lạc Nhi tỷ tỷ, ta có học tập qua trận đạo mặc dù không bằng Phạm Tử Xuyên, nhưng nói đến am hiểu đặt lên bàn cân so sánh mà nói, ta cũng có năm thành bản lĩnh của hắn."
" Mấy ngày qua tuy là ta b·ị t·ruy s·át nhưng cũng phát hiện một số chổ không đúng, nếu như ta đoán không sai nơi này chính là một cái tàn trận."
" Tên gọi là Cửu Chuyển Thôn Linh Trận, nó sẽ theo nhất định thời gian sẽ tự động hấp thu ngoại giới linh khí tụ lại trong trận pháp, chính là nơi này thạch động."
" đó cũng là vì sao thạch động này linh khí lại nồng nặc như vậy."
Giọng nói này Chính là Võ Nguyệt Nhi, sau khi nàng dứt lời.
Trần Lạc Nhi nghe vậy vui mừng hỏi.
" Vậy Nguyệt Nhi muội muội có cách nào phá trận này hay không ?"
" Có!"
Vũ Nguyệt Nhi nghe nàng hỏi thì đáp lại.
Đám người trong thạch động nghe nàng nói có cách phá trận thoát ra ngoài, nhất thời đều vui mừng, vẻ mặt chờ mong đợi nàng nói tiếp.
" Do là tàn trận nên ta có thể phá giải, chờ ta nghỉ ngơ một canh giờ sau đó ta sẽ tìm cách phá trận."
" Tốt ngươi cứ nghỉ ngơi lấy lại sức đi."
Trần Lạc Nhi nội tâm vui mừng nói.
" Võ tiểu thư có cách phá trận, vấn đề rời khỏi chổ này đã không có gì đáng lo, nhưng vẫn còn một chuyện cần giải quyết.
Chính là số linh dược này phải phân chia như thế nào ?"
Một tên trần gia tu sĩ thấy có cách thoát khỏi chổ này, liền nhìn đống linh dược trước mặt nói.
" Hiện tại còn bảy người chia thành bảy phần, Lê đạo hữu có ý kiến gì không? "
Trần Lạc Nhi nhìn tên đó, sau đó quay sang phía Lê Hạo nói.
" ừ không có vấn đề gì."
Lê Hạo hơi suy tư một chút liền đáp lời, hắn đối với chuyện phân chia cũng không có cái gì lăn tăn. dù sao nếu không có đám người Trần Lạc Nhi đồng thời chiến đấu, hắn cũng chẳng thể thuận lợi mà g·iết c·hết Vũ Lạc. lại nói đến số tài nguyên này chia thành chín phần.
Hắn cùng Hi Tuyết có hai phần, mà nhiêu đó cũng đã đủ cho hắn tu luyện đến Trúc Cơ trung Kỳ rồi.
Với lại chỉ cần cống hiến một gốc ngàn năm linh dược, thì đã có thể tiến nhập tam đại tiên tông, mọi chuyện đều theo dự tính trước của hắn. cần gì phải lăn tăn vấn đề này làm chi cho mệt đầu.
Hiện tại thoát khỏi trận pháp này mới là quan trọng nhất, một canh giờ sau Võ Nguyệt Nhi bắt đầu nghiên cứu cách phá giải trận pháp.
Hao phí thời gian một ngày, nàng rốt cuộc tìm ra điểm yếu của trận pháp.
Chỉ cần đánh sập chín cái lối đi, từ trong đó lấy ra chín trận kỳ, trận pháp liền sẽ bị phá giải.
Sau khi Võ Minh Nguyệt nói ra cách phá giải, nhóm người liền chia ra thi triển liên tục thuật pháp đánh phá chín cái lối đi.
Lại hao phí một ngày, tám cái lối đi đều đã b·ị đ·ánh sập từ trong đó cũng rơi ra tám cái trận kỳ.
Chỉ còn lại một cái lối đi, nhóm người Lê Hạo liên thủ rất nhanh liền b·ị đ·ánh sập, từ trong vách đá hiện ra một cái trận kỳ cuối cùng.
Cũng ngay lúc này thạch động rung chuyển vô cùng dữ dội tựa như sắp sập, mặt đất thì như là bị lún xuống.
" Đi nhanh!"
Nhóm người ba chân bốn cẳng chạy đến lối ra, lúc này màn sáng ngăn cách với nước đã bị suy yếu.
Lê Hạo lập tức ngưng tụ linh lực màn chắn nắm tay Hi Tuyết lao nhanh ra ngoài, người khác cũng vậy nhao nhao xuyên qua màn sáng.