Chương 47 : Hỗn Chiến (2)
Nhìn Lê Hạo cùng Trần Lạc Nhi hắn sắc mặt dữ tợn nói:
" Là các ngươi ép ta! đi c·hết đi"
Dứt lời, trên người hắn từng luồng linh lực màu xanh đen tựa như muốn bạo thể mà ra, thân thể hắn biến lớn cao tầm một trượng.
Khuôn mặt đã biến dị giống như một con ma viên, một cặp răng nanh nhọn hoắt trên khoé miệng, làn da cũng đen kịt đi.
Hắn phóng người lên, thủ chưởng đánh về phía Lê Hạo.
Lê Hạo thần sắc kinh ngạc, bất quá khi nhìn bàn tay của ma viên đánh tới hắn liền dùng toàn thân khí lực, trọng kiếm chém ra.
Kiếm chưởng v·a c·hạm, trọng kiếm cùng Lê Hạo đồng thời b·ị đ·ánh bay đi, rơi xuống đất lăn mấy vòng phun ra một ngụm máu.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Trần Lạc Nhi cùng Hi Tuyết muốn hỗ trợ cũng không kịp.
Bất quá khi thấy Lê Hạo b·ị đ·ánh bay phun ra một ngụm máu, các nàng cũng giật mình tỉnh lại.
Từng luồng sóng âm từ cỗ đàn phát ra, cùng lúc đó xung quanh Trần Lạc Nhi hai mươi cái cọc nhọn do linh lực tụ thành phóng tới Vũ Lạc.
Sóng âm vang vọng liên miên bất tuyệt cùng cọc nhọn công kích.
Hắn lập tức ngưng tụ một màn chắn linh lực màu xanh đen bảo vệ toàn thân, cọc nhọn lần lượt đánh vào màn chắn vang lên âm thanh nổ to liên hồi.
Đồng thời Màn chắn cũng bị suy yếu, lại bị sóng âm xung kích nhĩ thức q·uấy n·hiễu hắn lập tức lao người đến Hi Tuyết, ý đồ trước tiên g·iết nàng.
Lúc này Lê Hạo bị trúng một chưởng trong cơ thể khí huyết sôi trào b·ị t·hương không nhẹ, nhưng khi thấy Vũ Lạc muốn g·iết Hi Tuyết, liền lập tức đứng dậy cầm lên trọng kiếm phóng người đến trước người nàng ngăn cản.
Ngũ đại đan điền linh lực bộc phát, Trọng kiếm chém ra đạo kiếm khí tầm hai thước, Đồng thời điều khiển sáu thanh phi kiếm công kích.
Vũ Lạc bị kiếm khí đánh trúng, thân thể bị chấn lui về sau một trượng.
Nhất thời không thể g·iết Hi Tuyết, hắn đành chĩa mũi giáo về phía Lê Hạo.
Linh lực xanh đen ngưng tụ thành từng cái phong nhận phóng tới, Lê Hạo liên tục dùng trọng kiếm đón đở, thân hình từng bước áp sát đến Vũ Lạc.
Một trượng, nửa trượng..
Tới gần hắn Lê Hạo Từ túi trữ vật lấy ra một cái trận bàn, linh lực truyền vào tế lên trận bàn từ bên trong loé lên mười tám thanh phi kiếm hiện ra, lấy trận bàn làm trung tâm xoay quanh.
" Thất Sát Trận khởi! "
Lê Hạo quát nhẹ.
Mười tám thanh kiếm lập tức chia thành sáu phương vị. mỗi phương vị ba thanh kiếm liên tục uốn lượn hướng Vũ Lạc công kích.
Sát khí từ trận bàn truyền vào phi kiếm liên tục chấn động, mặc dù vô cùng mỏng manh sát khí nhưng đối với tu sĩ Luyện khí Kỳ nếu bị bảy loại sát khí đánh trúng ăn mòn thân thể, cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Thất sát trận dùng sát khí công kích cùng vây khốn địch nhân làm chủ. ăn mòn địch nhân thân thể cùng linh lực, dù là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ cũng không thể trong thời gian ngắn thoát ra được.
Loại Thất Sát Trận Lê Hạo đang dùng chỉ là tàn khuyết mà thôi, nghe nói chân chính thất sát trận sẽ có bảy loại sát khí hợp làm một, ăn mòn thần thức, ăn mòn ngũ tạng lục phủ, hút khô linh lực địch nhân trong phạm vi tăng cường sát khí cường độ, uy lực vô cùng cường đại.
Trận bàn trên đỉnh đầu Vũ Lạc xoay quanh, mười tám thanh phi kiếm không ngừng công kích, bộc phát sát khí muốn ăn mòn thân thể hắn.
Hắn chỉ có thể dùng linh lực màn chắn mà bảo vệ toàn thân, nhưng nhất thời cũng không có cách nào thoát khốn.
Hi Tuyết thấy vậy liên tục thi triển sóng âm công kích q·uấy n·hiễu. Trần Lạc Nhi cũng không đứng yên, trong tay pháp kiếm liên tục chém ra mười đạo kiếm khí hướng hắn công kích.
Bị công kích liên tục hắn đã có chút không chịu nổi, liền lập tức bộc phát linh lực đấm ra mấy chục quyền ảnh màu xanh đen, phản kích trận pháp ý đồ phá trận.
Bất quá trận pháp cũng không phải dễ dàng phá vỡ như vậy, giằng co một hồi sau cũng không cách nào thoát khốn, mà linh lực không ngừng tiêu hao đã sắp cạn kiệt hắn nội tâm đã gấp gáp muốn c·hết.
Vì vậy hắn cũng không thể bình tĩnh được nữa, điên cuồng công kích trận pháp, bất quá điều này lại là sai lầm của hắn.
điên cuồng công kích, lại thêm phải dùng linh lực ngưng tụ thành màn chắn bảo vệ toàn thân khỏi sát khí ăn mòn, linh lực sẽ tiêu hao càng nhanh.
Lê Hạo mĩm cười nhàn nhạt, mọi chuyện đều theo tính toán của hắn.
Lúc này hiện trường chém g·iết, đã nghiêng về phía nhóm người Trần Lạc Nhi, Lê Hạo.
Hi Tuyết liên tục gảy pháp cầm, từng luồng sóng âm công kích nhóm người Vũ Lạc. đồng thời tu sĩ Trần gia cũng không ngừng công kích đối thủ, khiến cho bọn hắn không có cách nào tiến lên trợ giúp Vũ Lạc.
Võ Minh Nguyệt đối chiến Ngô Phàm, đã rơi vào hạ phong Trần Lạc Nhi thấy vậy, lập tức tiến đến trợ giúp.
Ngô Phàm bị hai người liên thủ công kích, cũng từ từ bị ép đến yếu thế, chỉ có thể chịu đấm ăn xôi liên tục đón đở kiếm khí cùng thuật pháp của hai người.
Một lát sau, Vũ Lạc đã không còn chịu nổi Lê Hạo thu hồi trận bàn, ngũ đại đan điền linh lực bộc phát liên tục chém ra mười đạo kiếm khí, đồng thời thân hình lao nhanh về phía hắn đâm thẳng một kiếm.
Vũ Lạc Linh lực đã tiêu hao gần như không còn.
Màn chắn linh lực lại bị kiếm khí công kích, đã vô cùng suy yếu.
Làm sao có thể ngăn cản được, liền bị trọng kiếm đâm xuyên qua tiến nhập vào tim hắn.
Vũ Lạc bị một kiếm xuyên tim, máu tươi chảy ra ngã xuống đất bỏ mình.
Hắn ngã xuống đám người theo hắn nhất thời đều ngây người, Lê Hạo thừa cơ điều khiển phi kiếm lướt qua cắt cổ họng một tên trong đó.
Không dừng lại ở đó, kế tiếp hắn còn cùng Trần gia tu sĩ phối hợp, đem còn lại địch nhân đều chém g·iết.
Lúc này Võ Minh Nguyệt, Trần Lạc Nhi cùng Hi Tuyết giao chiến với Ngô Phàm, đã đến thời khắc kịch liệt nhất.
Bất quá Võ Minh Nguyệt linh lực không có hùng hậu như hai người Hi Tuyết, nên đã tiêu hao gần như không còn, hiện giờ chỉ còn lại hai nàng đối chiến.
Trần Lạc Nhi liên tục thi triển Thổ Lao Thuật, từng cọc nhọn không ngừng phóng tới hắn, Cùng lúc đó sóng âm cũng liên tục công kích, âm thanh vang vọng cả thạch động.
Bị sóng âm q·uấy n·hiễu, trong lúc mất tập trung hắn liền bị một cái cọc nhọn đâm xuyên thân thể, tạo thành một cái lổ thủng máu tươi không ngừng chảy ra.