Chương 1 : Sống Trong Loạn Thế
Thiên Hoang đại lục
Đại Nam Quốc
Hải Vân sơn mạch
Tại một dòng suối đang chảy róc rách một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi đang cầm trên tay một cành cây được vuốt nhọn mặc trên người vải thô chấp vá lung tung .
Trong đôi mắt cất chứa thương cảm bất đắc dĩ cùng kiên nghị.
*Phốc*
Một con cá nhỏ bị hắn dùng cành cây ghim lấy đem lên bờ lại tiếp tục xuống nước .
" chỉ có một con phải bắt thêm ít nhất một con nữa nếu không tối nay nhị muội tam đệ muốn chịu đói rồi "
Lê Hạo nỉ non một tiếng ánh mắt loé lên ánh sáng nổi lên một tia đấu chí .
Thiếu niên này Gọi Lê Hạo nhà ở Minh Nam Thành gia tộc kinh thương dược tề cũng coi như gia cảnh phú quý nếu như không có hơn hai năm trước, Đại Bắc Quốc Đánh đến Minh Nam Thành vào thành c·ướp b·óc tàn sát cả nhà, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như hiện tại.
Hai quốc bắc nam từ khai quốc đánh đến bây giờ tích sâu hận thù nước sông hoàng hà cũng khó tẩy sạch .
Chỉ cần c·hiến t·ranh thì khổ vẫn là bá tính do đó dẫn đến gia tộc mấy trăm tộc nhân Lê Hạo chỉ còn hắn cùng đệ đệ muội muội còn sống, ngày mà Bắc Quốc q·uân đ·ội đánh tới, may mắn là hắn cùng nhị muội cùng tam đệ hắn đang đi chơi ngoài thành đến khi mệt mỏi trở về mới thoát được một kiếp.
Sau một ngày chơi đùa đã cái nư, khi hắn về đến thành chỉ thấy ánh lửa cùng t·hi t·hể khắp nơi.
Lê Hạo t·hi t·hể phụ mẫu chôn cất về sau hắn liền dắt theo đệ muội trốn c·hết, còn những t·hi t·hể người khác hắn cũng không có cách nào chôn từng người liền đem cả thành đều đốt coi như mai táng cho bọn hắn .
Hai Quốc giao chiến lại thêm sơn tặc thổ phỉ hoành hành c·ướp b·óc khắp nơi, bang phái cắt cứ xưng hùng, khiến lê dân bá tính lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Còn về phần Lê Hạo sau biến cố đó hắn dẫn theo đệ đệ, muội muội tám tuổi giãy giụa cầu sinh.
Dọc đường đói bụng chỉ cần có thể ăn cỏ dại hắn cũng nuốt để sống .
Có một ngày lúc hắn bắt được một con thỏ chuẩn bị nướng thì bị những kẻ chạy nạn khác c·ướp đi còn cho hắn thêm một trận đ·ánh đ·ập tàn nhẫn.
Năm tháng trước hắn mò được hai mươi văn tiền từ t·hi t·hể n·gười c·hết, cũng như lần trước hắn bị một trận đ·ánh đ·ập tàn nhẫn, kể từ hôm đó hắn hiểu thứ tốt không để lộ bên ngoài trừ khi ngươi có thực lực bảo hộ .
Lại có một lần hắn thấy một thanh niên trên lưng vác kiếm, chém c·hết một nhóm dân chạy nạn c·ướp con gái của nhóm dân đó.
Chứng kiến cảnh này Lê Hạo rốt cuộc minh bạch loạn thế nhân mạng như rơm rác không đáng một đồng, chỉ có nắm đấm mạnh mới có vốn liếng sống trong loạn thế này.
Một hôm hắn nghe được từ trong miệng một đám dân chạy nạn khác nói Nguyên Châu thành có môn phái giang hồ tuyển nhận đệ tử đãi ngộ vô cùng tốt cẩm y ngọc thực được học tập võ công.
Hắn quyết định đi đến đó học tập võ công, sau khi nghe ngóng đường đi, hắn liền dứt khoát dẫn đệ đệ muội muội chạy xuyên qua Hải Vân sơn mạch tới Nguyên Châu Thành .
Mà xuyên qua Hải Vân sơn mạch là lối tắt nhanh nhất cũng nguy hiểm nhất nhưng không có cách nào khác đi đại đạo phải đi qua hai cái thành cùng một cái tiểu trấn mới đến nơi hắn khó bắt được thứ gì ăn, trên người cũng không có ngân lượng lấy gì lót bụng, đành bất đắc dĩ chọn con đường này để đi.
Nhưng đi được hai tháng mới phát hiện hắn lạc đường, chỉ có thể dựng cái chổ ở tạm để lấy sức đi tiếp .
Sau một hồi cặm cụi bắt cá, nhìn trời sắp sập tối hắn đi về nhà nói nhà thật ra là hắn dùng mấy cây gỗ dựng lên bốn góc lại lợp lên đống cỏ khô xem như nóc nhà nhưng cũng đủ để che nắng mưa xung quanh thì dựng bốn miếng ván gỗ chắn gió.
Về đến liền thấy hai cái bóng nhỏ đứng trước chờ lại gần là hai hài tử tầm mười tuổi quần áo cũng coi như lành lặn hơn Lê Hạo là Lê Lân cùng Lê Hi Tuyết đệ muội của hắn .
Thấy Lê Hạo hai tiểu chút chít chạy lại mừng rỡ kêu to :
" Ca ca ! "
"Hôm nay ca ca bắt được gì á hôm nay ta với Tam đệ đi hái được trái dại rất ngon ah"
Lê Hi Tuyết mừng rở nói
Lê Hạo cười :
" hôm nay ta bắt được hai con cá bây giờ ta nướng cá các ngươi chờ . "
nhóm lửa Lê Hạo bắt đầu khai chiến với hai con cá một lát sau mùi thơm nổi lên hai tiểu chút chít chạy lại Lê Hạo đưa hai người bọn hắn mỗi người một con cá.
" Đại ca sao ngươi không ăn ? "
Lê Lân nghi hoặc hỏi
" Ca ngươi lúc bắt cá đói nên nướng bên bờ suối ăn trước rồi các ngươi ăn đi không phải lo cho ta"
Lê Hạo cười nói quyền huynh thế phụ a hết cách rồi ai bảo hắn là đại ca hai tiểu chút chít từ nhỏ chưa từng chịu khổ chỉ có hai năm nay mới ăn nhiều khổ như vậy .
Mặc dù Hắn hiện tại không cách cho đệ đệ muội muội sống cuộc sống như lúc trước nhưng ít nhất cũng phải cho bọn hắn no bụng mới được .
" Vậy hả, như vậy đại ca ngươi ăn trái dại ta cùng tam đệ hôm nay hái được đi rất rất ngon luôn đó ! "
Lê Hi Tuyết ngây thơ nói đưa cho Lê Hạo hai trái dại rồi bắt đầu ăn .
Ăn xong hai tiểu chút chít đi ngủ Lê Hạo lấy ra một cuốn quyền pháp trụ cột bắt đầu xem đây là hắn vô tình nhặt được khi mò một t·hi t·hể bên dọc đường khi hắn vào Hải Vân sơn mạch vẫn dựa theo cuốn quyền pháp luyện tập mỗi lần luyện đều thấy khí lực có chút tăng lên nên vẫn luyện tập đến giờ .
Luyện đến khi mệt rã rời hắn cất kĩ cuốn quyền pháp vào nhà lên giường ngủ nói là giường thật ra là hai cây gỗ to làm hai đầu giường cùng một đống cây gọt một mặt phẳng, bện lại bằng dây rừng thành một miếng ván mà thôi, ba huynh muội ôm thành một đoàn sưởi ấm .
Một thiếu niên lại dẫn theo hai cái hài tử ở Loạn thế vẫn còn sống đã là rất may mắn.
Đêm khuya côn trùng bắt đầu kêu vang Đêm nay lại là một đêm khó ngủ rồi trong đầu loé lên từng hình ảnh khi còn nhỏ cha mẹ sủng nịch đọc sách luyện chữ vô lo vô nghĩ Lê Hạo Nội tâm chua xót nước mắt rơi xuống khoé mắt dù sao hắn cũng chỉ là một hài tử mà thôi ah, ánh mắt mông lung mơ mơ hồ hồ rơi vào giấc ngủ
Hôm sau Lê Hạo lại đi săn bắt lặp đi lặp lại.
Một tháng sau.
Sương vẫn chưa tán hết, ánh mặt trời nhu hoà chiếu xuống đại địa đầu xuân khí trời rất dễ chịu, từ ngày hắn dựng nhà ở tạm đến nay rốt cuộc cũng chuẩn bị đầy đủ thịt khô Lê Hạo dắt theo hai tiểu chút chít bước lên hành trình đến Nguyên Châu Thành lần này hắn đi thêm bốn tháng gặp mấy con dã thú, nhưng vận khí không tệ hữu kinh vô hiểm* rốt cuộc ra khỏi sơn mạch .
Nguyên Châu Thành là Đại Nam Quốc mười châu phủ một trong Nguyên Châu tại Đại Nam Quốc bài danh đứng thứ sáu . Với tư cách Nguyên châu chi đô Nguyên Châu Thành có khoảng gần ngàn năm lịch sử .
Xuân hạ thay nhau ánh mặt trời chói chang chiếu xuống đại địa, không còn ấm áp dễ chịu như mùa xuân nữa ba bóng người một thiếu niên cùng hai cái hài tử đứng dưới một góc cây đại thụ nhìn trước mặt tường thành .
Cao lớn tường thành chừng mười trượng cao do cự thạch cấu thành trên cự thạch còn lờ mờ thấy được vết đao kiếm do chiến hoả cùng võ giả để lại khiến người chứng kiến nhịn không được cảm thán quả nhiên là một toà lịch sử lâu dài cổ thành .
Thiếu niên cùng hai hài tử này đúng là tam huynh muội Lê Hạo bốn tháng lang bạc kỳ hồ* cho Lê Hạo triệt để thoát khỏi tính tình thiếu niên trở nên càng trầm ổn cùng thâm trầm chỉ là cơ thể chưa phát dục nên dáng người không cao cùng hai hàng lông mày mang theo khí thế hào hùng sục sôi để người khác nhìn vào rất dễ dàng phát hiện ra đây là một đứa bé .