Edit: Phạm Mai
Beta: Linxu
Thân thể Cố Minh Nguyệt không thể chịu đựng được mệt nhọc khi đi xe ngựa, cho nên phụng bồi Các lão phu nhân ở Lâm Ẩn tự hơn nửa năm, trong lúc đó phụ thân và huynh trưởng nàng nghe được tin tức cũng chạy tới, vành mắt của hai ca ca và phụ thân đều đỏ bừng, liên tiếp nói: "Tốt, tốt, tốt, cuối cùng cũng tìm được Hinh Nhi trở về." Đi theo bọn họ tới đây còn có một xe y dược và bốn nha hoàn tay chân lanh lợi. Phòng khách của Lâm Ẩn tự và phòng nội tu của người tu hành tách ra, cho nên cũng không sao.
Cố Minh Nguyệt nhìn bọn họ, cũng nhớ tới thân nhân kiếp trước của mình, trong lúc nhất thời nhiều cảm xúc đan xen, giống như thống hận lại có chút hoài niệm, khó có khi toát ra tình cảm chân thực, rơi nước mắt nhận cha mẹ và các huynh trưởng. Tên của nàng cũng đổi từ Nhược Lan thành Trương Lan Hinh, trong cái tên nguyên bản của nàng cũng mang theo một chữ Lan, không thể nói không khéo, chỉ có thể nói trong chốn u minh cũng tự có thiên ý.
Dĩ nhiên, cũng không thể thiếu việc Mộ Cẩn Du bị phụ thân và các huynh trưởng đánh một trận, biết được quan hệ của hai người, trong sạch của cô nương nhà mình cũng mất, không lấy hắn ta thì còn có thể gả cho ai được nữa.
Cho nên khi Mộ Cẩn Du mang khuôn mặt xanh xanh tím tím xuất hiện ở trước giường của Cố Minh Nguyệt, nàng thật sự không nhịn được cười, phốc một tiếng bật cười, lộ ra hàm răng trắng nõn như châu như ngọc, môi đỏ răng trắng, thật là đẹp mắt.
Cuộc đời này của Mộ Cẩn Du ngoại trừ bị lão tử nhà mình đánh ra thì chưa từng bị người ta đánh trở nên chật vật như vậy bao giờ, bọn họ đánh thì đánh, lại còn đặc biệt đánh lên mặt hắn, làm cho bản thân hắn bây giờ không dám gặp ai, trong lòng xấu hổ khó chịu muốn chết. Nhưng ai biết khi thấy giai nhân cười một tiếng, những vết thương trên mặt trên người cũng không có đau như vậy, càng dùng gương mặt thê thảm không nỡ nhìn kia đi cọ sát lên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay như ngọc thạch của tiểu mỹ nhân, mang theo ý vị lấy lòng và làm nũng, lại còn tranh thủ đồng tình, Cố Minh Nguyệt nói người này trải qua lần tao* này, da mặt càng ngày càng dầy rồi.
*tao: thường dùng cho những việc không may hoặc bất lợi.
Mắt thấy mùa đông cũng nhanh đến rồi, củi trong chùa đốt không đủ, cung cấp độ ấm khó khăn, Các Lão phu nhân liền muốn đón nữ nhi về nhà nuôi dưỡng thật tốt, Mộ Cẩn Du sống chết không đồng ý, ở trước xe ngựa của nhạc phụ nhạc mẫu tương lai nói đạo lý để bảo vệ quyền lợi của mình. Đừng nhìn bề ngoài Các lão phu nhân trông nhân từ nhỏ nhắn dịu dàng mà xem nàng như một đóa hoa nhỏ, kì thực bên trong cực kỳ đanh đá, năm đó còn nổi danh là hung hãn trong số những tiểu thư cùng thế hệ, phu quân của nàng lại vừa yêu vừa sợ nàng, dù cuối cùng Cố Minh Nguyệt mở miệng nói muốn ở cùng một chỗ với Mộ Cẩn Du, hắn cũng thiếu chút nữa bị tức tới hoa mắt chóng mặt muốn cầm roi ngựa đánh nhạc phụ nhạc mẫu tương lai này mấy cái thật mạnh.
Dọc theo đường đi Mộ Cẩn Du hết sức cẩn thận phục vụ, phong thủy luân chuyển, Cố Minh Nguyệt yên tâm thoái mải hưởng thụ, tuy vết thương trên lưng nàng đã tốt hơn rồi, nhưng thân thể vẫn chưa hoàn toàn tốt lắm.
Đến khi hai người trở về phủ, Quốc Công gia tự mình đến trước cửa lớn nghênh đón hai người, vẻ xấu hộ đều hiện rõ trong lời nói. Cố Minh Nguyệt cẩn thận quan sát, lại không phát hiện bóng dáng của quốc công phu nhân. Chờ khi hai người trở lại Tư Phương viện, Cố Minh Nguyệt hỏi, Mộ Cẩn Du mới báo cho nàng biết Quốc Công phu nhân đã bị đưa đi từ đường rồi, những ngày tháng tiếp theo trong tương lai sẽ vĩnh viễn không thể ra ngoài. Vốn dĩ phu thê Các Lão và Mộ Cẩn Du dùng đủ mọi cách để đập kén lột tơ, cuối cùng tất cả chứng cứ đều chỉ vào kế mẫu, ngay cả nguyên nhân mất tích của năm đó cũng có quan hệ mơ hồ với độc phụ này, phu thê Các Lão giận dữ, viết một báo cáo lên triều đình, bí mật xin Thánh thượng lấy lại công đạo cho nữ nhi nhà mình, sau khi Thánh thượng biết được chuyện này đã ban chỉ thu hồi nhất đẳng cáo mệnh* của Quốc Công phu nhân, đối với bên ngoài thì nói rằng những năm này nàng giết hại con riêng của vợ cả, từng chuyện từng chuyện liệt kê la liệt trên giấy, mọi chỗ đều thể hiện rõ rệt là một lòng dạ độc ác, liền trục xuất đi trông coi từ đường đã là xử lý nhẹ nhất rồi.
Cái này cùng với kịch bản ban đầu cũng na ná giống nhau, Cố Minh Nguyệt thầm nghĩ.
Sợ rằng dù có nằm mơ Quốc Công phu nhân cũng không nghĩ tới nữ oa bị giao giao chuyển chuyển tới đủ loại địa phương năm đó lại được chính mình mua về, đưa đến bên cạnh Mộ Cẩn Du, một bước sai cả bàn đều sai.
Sau khi hai người trở về phủ được mấy ngày, thánh chỉ kế thừa tước vị liền hạ xuống, chỉ rõ Mộ Cẩn Du thừa kế Quốc Công phủ, còn tiểu thiếu gia Hiên Ca sau khi trưởng thành sẽ ra ngoài ở riêng, tự lập môn hộ. Sau lần này trong kinh thành lại có thêm đề tài nói chuyện, bất quá lần này chỉ nói rằng thời Mộ Cẩn Du niên thiếu chỉ vì quanh năm Quốc Công gia đều ở quan ngoại lãnh binh trấn thủ, kế mẫu ác độc kia liên tiếp tính toán hãm hại ở sau lưng, may mà tâm tính thiếu niên kiên định, nhẫn nhục cầu toàn, còn việc lưu luyến thanh lâu sở quán tất cả đều là ý đồ muốn mê hoặc độc phụ kia... Cứ như vậy, truyền đi như một cơn gió, phàm là một chút chuyện có dính dáng tới chuyện này cũng có thể làm cho mọi người nói chuyện phiếm không biết mệt mỏi.
Lúc Cố Minh Nguyệt nghe những lời này, đang cắt sửa những nhành hoa bên cửa sổ, hai nha hoàn nhất đẳng Lưu Doanh và Dật Thải đứng bên cạnh nói chuyện rất hăng say, trong mắt đều là sự sùng bái với Mộ Cẩn Du. Nàng cảm thấy buồn cười, nhớ tới những hành động trong quá khứ của nam nhân, trong lúc hoảng thần không cẩn thận cắt mất một bông hoa, trong lòng chỉ nói chẳng nhẽ những hoa khôi kỹ nữ kia bắt buộc hắn đi ngủ cùng sao, thế nhân chỉ nói đại trượng phu muốn làm chuyện lớn thì đừng câu nệ tiểu tiết, thường thường chỉ nhớ người thắng là tốt nhất, cố ý tránh đi xem nhẹ những tỳ vết trong quá khứ.
Mỹ nhân lâm vào trầm tư cũng không có chú ý tới hai nha hoàn đã sớm lặng lẽ lui ra ngoài, đột nhiên bị một thân thể nóng rực dán lên lưng, cả người bị ôm lấy từ phía sau, hơi thở nóng bỏng của nam nhân thổi bên đôi tai nhạy cảm của nàng, làm cho nàng đỏ mặt không nhịn được mà rên khẽ một tiếng.
Mộ Cẩn Du cứ như nhận được khích lệ, bàn tay tập kích mò vào làn váy, nắm lấy một bên vú, một tay khác cũng không nhàn rỗi, dò xuống dưới váy tìm kiếm đào viên bí mật, vô cùng có kỹ xảo mà nhào nặn tiểu trân châu ở giữa, nam căn nóng rực cương cứng lên cách một lớp vải áo nặng nề đè lên vú mỹ nhân.
"Nhược Lan, Nhược Lan..." Mộ Cẩn Du mút cần cổ tinh tế trắng nõn của mỹ nhân, cố chấp không chịu kêu cái tên đã đổi của nàng, Hinh Nhi thuộc về rất nhiều người, nhưng Nhược Lan chỉ có mình hắn.
Những ngày qua thân thể Cố Minh Nguyệt cũng vừa mới nuôi tốt hơn, cũng liên đới Mộ Cẩn Du phải nhịn gần nửa năm, lúc thực sự chịu đựng không nổi nữa mới xin mỹ nhân lấy tay giải quyết cho mình. Không phải là không muốn đi ra ngoài tìm một nữ nhân giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng chỉ cần suy nghĩ này vừa xuất hiện thoáng hiện qua trong suy nghĩ, ngay lập tức trong lòng sinh ra một loại cảm giác xấu hổ không chịu nổi, sao hắn có thể bởi vì Cố Minh Nguyệt không có cách nào sinh hoạt vợ chồng liền muốn đi tìm nữ nhân khác chứ, huống chi những khổ sở nàng phải chịu đều vì hắn mà ra.
Cả hai người đều đã trống trãi khá lâu, lửa dục tràn đầy hừng hực thiêu đốt, chỉ chốc lát sau liền từ phòng ngoài mà dây dưa tới trên giường. Thủ pháp cởi y phục người ta của Mộ đại công tử vẫn rất thuần thục, hai ba cái liền lột Cố Minh Nguyệt sạch bóng. Hắn vuốt ve dấu vết màu hồng nhạt trên tấm lưng trắng nõn của mỹ nhân, dùng môi hôn dịu dàng, từ trên xuống dưới, đầu lưỡi dừng lại giữa hai cánh mông tròn trịa không chịu dời đi, hai ngón tay cũng không chút rãnh rỗi xâm nhập mật huyệt đầy nước, thỉnh thoảng cọ cọ vách tường bên trong, thỉnh thoảng lại rút ra chọc vào, mỹ nhân ở trên tay hắn bị làm tới mức thở gấp liên tục, cái miệng nhỏ nhắn chỉ có thể rên rỉ vì khó nhịn, một bàn tay mềm mại duỗi ra sau lưng vỗ về chơi đùa gậy thịt cứng rắn như sắt của nam nhân, đầu ngón tay ấn lên đầu rồng co dãn to lớn kia, chọc cho vật lớn kia kích động tới mức phun nước.
Nửa người Mộ Cẩn Du nằm vật xuống, lay động thân thể tiểu mỹ nhân, làm cho nàng nằm úp sấp nằm lên người mình, khuôn mặt hướng về phía phân thân đang căng cứng bừng bừng khí thế, mỹ huyệt đỏ hồng dính đây nước trong suốt được bàn tay to kia nâng cao lên, khi đóng khi mở dụ dỗ nam nhân dùng đầu lưỡi đi vào chơi đùa dò xét trong u kính.
"Ưm.... Ừ.... Ưm a ư.... Không được.... A..." Cố Minh Nguyệt chủ động đưa bàn tay bé nhỏ cầm nam căn to lớn trước mắt, mở miệng nhỏ nhắn đỏ au chậm rãi ngậm lấy cây gậy to lớn từ trên đi xuống, chọc tới cổ họng mới dừng lại. Nhưng vật kia của nam nhân rất lớn, nàng dùng hết sức chín trâu hai hổ mà vẫn còn có một đoạn phân thân lớn phơi bày bên ngoài, vì vậy tay nhỏ bé ở bên ngoài dùng lực vừa phải chơi đùa phần còn lại của gây thịt, một tay khác êm ái vuốt ve túi trứng đang thít chặt dưới gậy thịt, cái đầu phối hợp đung đưa lên xuống cùng thè lưỡi liếm láp, làm cho Mộ Cẩn Du sảng khoái không khỏi kêu rên lên tiếng, há miệng hút hết dâm dịch chảy từ tiểu huyệt xuống.
Cả khuôn mặt nam nhân đều chôn vùi vào giữa cặp mông tinh tế tròn đầy, cái lưỡi to dày nóng bỏng dao động liếm lên nếp gấp khe rãnh của tiểu hoa hộ mấy lần, ngón cái dùng lực kim lấy tiểu hoa đế vì xung huyết mà trở nên xinh đẹp hơn, vân vê qua lại khắp trên dưới trái phải với tần suất cao, đầu lưỡi lại càng xâm nhập vào sâu trong tiểu huyện đang chảy nước kia mà cảm nhận nếp uốn trong đó, bú mút khuấy động. Mộ Cẩn Du phát hiện chỉ cần hắn để bàn tay nhàn rỗi kia xoa bóp vỗ nhẹ mông thịt vô cùng co dãn kia, tiểu huyệt liền co giật mạnh kéo siết căng hơn, một đợt lại 1 đợt dịch thể phóng túng lao xuống như nước chảy, đều bị nam nhân nuốt vào miệng.
Cố Minh Nguyệt còn chưa từng được nam nhân phục vụ như thế này, toàn thân phủ lên màu hồng phấn xinh đẹp, mông nhỏ lắc lư muốn tránh né xâm nhập của nam nhân, bất ngờ lại có một cái đánh vang dội lên bờ mông, tất nhiên là trừng phạt. Miệng nhỏ của nàng đang chứa dương vật nên không phát ra được thanh âm nào, ô ô nức nở muốn phun ra, nam nhân không để cho nàng thoát khỏi, ác ý di chuyển lên vòng eo, một ngón tay vạch ra những nếp nhăn chỗ hoa cúc, thử thăm dò cắm vào.