Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 140




Đợi đến lúc Lăng Tuyết Mạn thức dậy mới trợn mắt phát hiện mình đã ở trên lưng ngựa, mà ngựa phi nước đại nhanh như gió.

Gió đêm thổi thẳng vào mắt, mắt Lăng Tuyết Mạn mở không ra, vội hô lớn: "Chậm một chút, chậm một chút!"

Mạc Kỳ Hàn ghì cương ngựa, nhìn Lăng Tuyết Mạn trong lòng, khẽ hỏi: "Như thế nào?"

"Tình nhân, làm sao chúng ta cưỡi ngựa rồi? Không phải lúc nãy còn ở trong phòng sao? Vì sao ta lại ngủ?" Lăng Tuyết Mạn nhìn bốn phía tối đen như mực, liên tiếp hỏi.

Mạc Kỳ Hàn nói: "Ta điểm của huyệt ngủ của nàng mới mang nàng ra ngoài. Hiện tại chúng ta đã đến chân núi Lạc Hà phía tây Tứ Vương phủ."

"Núi Lạc Hà?" Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc, có chút không dám tin nhìn ngó chung quanh, nhìn đến cây cối xanh um tươi tốt, không khỏi sợ hãi thở dài: "Tình nhân, chàng thật sự thần không biết quỷ không hay mang ta ra khỏi Tứ Vương phủ mà không làm kinh động một thủ vệ nào sao?"

"Ừ." Mạc Kỳ Hàn gật đầu, đưa tay sờ sờ mặt Lăng Tuyết Mạn có chút lạnh, liền nói: "Lạnh không? Lấy áo choàng của ta trùm lên đi." Nói xong một tay liền cởi áo choàng của hắn, Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, vội đè lại, lắc đầu, "Không cần, ta không sao." Nói xong lại cảm thấy nghi hoặc, "Tình nhân, lúc chàng tới có mặc áo choàng sao?"

"Không có, đây là thủ hạ đưa tới." Mạc Kỳ Hàn nói.

"Thủ hạ? Ách, chàng thật là người tài ba nha! Thủ hạ của chàng hiện tại ở chỗ nào? Ông lão kia đâu? Ông ấy cũng đi cùng chúng ta sao?" Lăng Tuyết Mạn kinh nghi nhìn quanh. Nhưng với thị lực của nàng thì một bóng người cũng nhìn không tới.

"Nàng kêu sư phụ ta là ông lão, không phải làm rối tung bối phận sao?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại.

Lăng Tuyết Mạn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, "Râu tóc ông ấy đều trắng xóa. Thật sự rất già mà."

"Nàng cũng gọi là sư phụ." Mạc Kỳ Hàn thản nhiên nói.

"Vậy sư phụ cùng thủ hạ của chàng đâu?" Lăng Tuyết Mạn không cam lòng gật đầu bĩu môi.

"Sư phụ đang ngủ, thủ hạ âm thầm bảo vệ ở nơi nàng nhìn không thấy." Mạc Kỳ Hàn giải thích đơn giản, ôm Lăng Tuyết Mạn, xoay nàng lại ngồi đối diện với hắn, "Ôm chặt thắt lưng của ta, mặt tựa vào trên thân ta, như vậy gió sẽ thổi không đến trên mặt, cũng sẽ ấm hơn một chút."

Lăng Tuyết Mạn làm theo, hai tay ôm chặt Mạc Kỳ Hàn, dán lên lồng ngực rộng lớn của hắn, nghe kia tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, khóe miệng chậm rãi tràn ra tươi cười. Giờ khắc này đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đang ở trước mắt, nam nhân nhìn như cường hãn bá đạo kì thực săn sóc nàng thật tỉ mỉ.

"Ngồi xong, đừng có đoán mò dung mạo của ta." Mạc Kỳ Hàn ra tiếng nhắc nhở.

Mặt Lăng Tuyết Mạn nóng lên, xấu hổ nói thầm: "Ai thèm đoán mò. Nam nhân đáng ghét."

Mạc Kỳ Hàn không nói gì, môi mỏng nhẹ cong lên, vung cương ngựa, "Giá-"

Lúc này ngựa chạy chậm. Bởi vì đường dốc, hơi xóc nảy, Lăng Tuyết Mạn ôm Mạc Kỳ Hàn chặt hơn, bên tai gió vù vù, mà nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa lại không cảm thấy một chút sợ hãi, chỉ cảm thấy tựa vào trong lòng nam nhân này thật an toàn ấm áp.

Ngựa rốt cục ngừng lại, bên tai truyền đến tiếng nước chảy trong màn đêm yên tĩnh. Lăng Tuyết Mạn vui mừng, thẳng người lên, "Tình nhân, đây là nơi nào?"

Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn nhảy xuống ngựa, mới nói: "Nơi này là đỉnh núi Lạc Hà."

Nói xong dắt tay Lăng Tuyết Mạn bao bọc trong lòng bàn tay của hắn, chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nói chuyện: "Suối nơi này trong nhất kinh thành, bên bờ suối có hoa tử đằng hấp thu linh khí thiên nhiên, lấy giọt sương đọng trên đóa hoa để pha trà là thơm nhất. Hoàng Thượng cùng phi tần hậu cung, các hoàng tử uống trà đều dùng sương từ cánh hoa tử đằng nơi này."

"Nước suối một năm bốn mùa đều ấm áp, có thể nói là một suối nước nóng thiên nhiên, cảnh sắc bốn phía đều là chim hót hoa thơm. Lúc trước, chỉ cần tâm tình ta không tốt, sẽ giục ngựa đến nơi đây, có khi ngẩn ngơ cả một ngày thổi tiêu luyện kiếm đọc sách, đợi cho đến lúc trở về phiền não đều tiêu hết."

Chọn một tảng đá lớn sạch sẽ, Mạc Kỳ Hàn nắm tay Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống, ngửa đầu nhìn suối từ trên vách núi đá trút xuống, sau đó sẽ tụ thành một cái hồ nhỏ, mơ hồ có thể nhìn đến trên mặt nước từng đợt sương trắng. Mặt hồ được ánh trăng phản xạ, ánh ra sóng nước lăn tăn lung linh tràn đầy sắc màu.

Hơi nghiêng thân mình, Lăng Tuyết Mạn thò bàn tay mềm mại vào dòng nước, vui mừng kêu lên: "Oa! Đúng là suối nước nóng!"

"Ừ." Mạc Kỳ Hàn nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn dặn dò: "Cẩn thận chút, đừng để ngã xuống."

"Hì hì, tình nhân, thật đáng tiếc giờ này không thể đi xuống tắm suối nước nóng." Lăng Tuyết Mạn khoan khoái cười, dùng sức hít từng trận mùi hoa tươi mát, nghe tiếng nước chảy róc rách, còn có chim hót côn trùng kêu vang, cảm thán: "Thật là tuyệt!"

Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, chỉ ôm chặt thiên hạ trong lòng.

Ánh trăng phản chíu làm trong đầu Lăng Tuyết Mạn chợt lóe, hai tròng mắt giảo hoạt xoay xoay, trở lại ngồi ở trên đùi Mạc Kỳ Hàn ôm hai vai của hắn, vô cùng thân thiết cọ cổ hắn, làm nũng nói: "Tình nhân, ta muốn thấy rõ ràng cảnh sắc chung quanh, chàng mang bật lửa theo không?"

"Không mang." Mạc Kỳ Hàn chần chờ một chút nói.

"A… Chàng gạt ta, trên người chàng chắc chắn có, để ta tìm." Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhỏ nhắn, nhanh chóng lục lọi ở trên người Mạc Kỳ Hàn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

Mạc Kỳ Hàn hơi nhíu mi, thản nhiên nói: "Không cần tìm kiếm, nàng là muốn nhìn hình dáng của ta phải không?"

"Ách, ta… ta không có." Lăng Tuyết Mạn chột dạ, dừng tìm kiếm, gò má có chút khô nóng.

"Bỏ ý niệm này đi. Khi ta có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt nàng, trước mặt thiên hạ, chính là thời điểm chúng ta có thể bên nhau trọn đời." Mạc Kỳ Hàn khẽ mím môi, không cười, trên mặt cũng không có ý lạnh, chỉ là giọng điệu lạnh nhạt làm người ta không cách nào nắm bắt, cũng không thể đoán cảm xúc của hắn.

Lăng Tuyết Mạn thấy hắn có vẻ như đang phòng bị nàng. Từ lúc nàng ở phía sau ôm lưng hắn nói ra một chuỗi lời nói thật dài kia, hắn liền không có cười nữa, lời kia hắn còn chưa trả lời nàng.

Môi đỏ mọng vừa động, cũng là lặp lại lời nói của hắn, "Bên nhau trọn đời, bên nhau trọn đời…"

"Nàng đồng ý không?" Hắn hỏi lại, giọng vẫn bình thãn như cũ.

Thật lâu sau, nàng nhẹ lắc đầu nói: "Ta đối với tương lai nhìn không tới một chút ánh sáng cùng hi vọng. Mặc dù ta tin chàng, nhưng ta nghĩ không ra trên đời này còn người có thân phận gì có thể làm Hoàng Thượng thay đổi chủ ý, cho một quả phi là ta ruồng bỏ nguyện vọng con của mình, tái giá người khác!"