Chương 8: Mở cửa
Chương 8: Mở cửa
Hướng dẫn đọc:
[Nội dung chiếu phim]
/Bình luận của người xem/
———
[Mỗi ngày đều có n·gười c·hết, đó là chuyện bình thường. Có lẽ do t·ai n·ạn, ai đó bước ra lòng đường khi đèn còn đỏ? Có lẽ là t·hiên t·ai, ở đây vẫn luôn thường có đ·ộng đ·ất hay s·óng t·hần? Đơn thuần xui xẻo bị một chậu hoa rơi xuống đầu, hay trượt chân ngã ngửa xuống cầu thang, bị một tên dở hơi đi ngang qua đâm một nhát…
Sinh mệnh mỏng manh dễ mất đi và rất đáng tiếc nhưng cảnh sát và hệ thống giá·m s·át vẫn đảm bảo mọi thứ mình bạch, đôi khi thủ phạm chạy trốn khỏi vòng pháp luật nhưng tối thiểu bạn c·hết vì một thứ gì đó có thể hiểu được, nhỉ? Dù cho như vậy thì mỗi năm tại Nhật Bản vẫn có khoảng 10000 người “biến mất” vì lý do không thể hiểu rõ. Và “biến mất” này là chân thật t·ử v·ong chứ không phải tuỳ hứng vứt CMND rồi chuồn ra nơi khác ở để trốn nợ.
10000 này là n·ạn n·hân của thứ gọi là “nguyền rủa” hoặc “chú linh” nếu như bạn thích gọi như vậy.
Một con quái vật lướt qua đường, to chình ình như vậy mà người qua đường không có phản ứng gì cứ như không nhìn thấy. Quái vật bám chui vào hẻm nhỏ gặm c·hết người.]
/Bên Nhật Bản kích thích như vậy sao?/
/Bên nước ta không có cái thứ kì quái này đi?/
/Takeshi? Hoá ra đây là lý do c·hết của mày sao? Cảnh sát nói là bị t·ông x·e mà./
/Tui cứ tưởng lượng người đó là lũ đổi danh tính chạy trốn khỏi sinh hoạt cũ, hoá ra là c·hết thật à./
/Tui đang mơ sao, mà khoan, có thể đọc chữ, trong mơ không thể đọc chữ./
/Kẻ nào dám chiếu thứ này? Mau đóng lại!/
Cao tầng bên chú thuật giới tất nhiên cũng nhanh chóng hiểu được thứ này là chiếu ra toàn thế giới. Đem tồn tại của chú linh thông cáo toàn thiên hạ? Này sao được!
Nhưng Mal đem tín hiệu qua bên này là hết cỡ, không có nhận được tín hiệu phản hồi, mà Mal cùng Kagome nhố nhăng một hồi cũng sẽ không nghe lời người khác tắt livestream. Mà lỡ có nghe lời thật thì đừng nhìn thế này chứ thời gian hai thế giới vẫn có chênh lệch, giao tiếp không kịp.
[“Đây là lần đầu tiên chúng ta đi phất trừ chú linh mà không có giáo viên giá·m s·át, sẽ ổn chứ?” - Học sinh A hỏi bạn.
“Đừng quá lo lắng, chú lực tàn uế cho thấy đây chỉ là chú linh cấp bốn sắp thành cấp ba, trước kia chúng đều giải quyết được chú linh cấp hai đó thôi.” - Học sinh B an ủi.
Nhưng này có thể so sánh được sao? Có người bảo kê và không có người bảo kê là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Và đánh nhau ngoài đời thật khác với trong game, đẳng cấp dù chênh lệch thì sơ hở vẫn sẽ c·hết như thường. Trừ khi thực lực chênh lệch đến mức đáng sợ như Gojo Satoru nhưng tất nhiên đó là không thể nào.
Học sinh C xoa đầu hai đứa nhí nhố, đừng nhìn tụi nó lo lắng thế chứ thật ra đang cực kì háo hức đây. Dù sao chú thuật sư là điên nha, sợ gì đó chỉ là nói nói cho có không khí thôi chứ nếu thật sự không dám thì đã nghỉ việc thoát ly chú thuật giới rồi. Cũng đâu có ai có thể ép ngươi mạo hiểm tính mạng đến g·iết quái bảo vệ một lũ vô tri đâu (trừ khi ngươi là Gojo Satoru).
“Tăng… ác … Ca. CHết… TiỆt” - Con chú linh rầm rì âm thanh khó có thể phân biệt. Bình thường chú linh cấp thấp như vậy sẽ không nói được tiếng người, chắc là ngẫu nhiên thôi.
A, B, C cực kì nhanh gọn tiến lên theo đội hình. Bùm chéo quái, né xúc tu hay đòn đột kích, tổng thể khá dễ dàng mỗi tội thân hình của chú linh quá vặn vẹo, kích cỡ khá hào phóng nên đâm thọc hoài mà không phát hiện chỗ nào là điểm yếu có thể gây ra sát thương chí mạng. Tấn công mấy chỗ khác thì không đau không ngứa bới sự kiện án mạng đó khiến người dân gần đây sợ hãi lo âu khá nhiều, nhanh chóng cung cấp năng lượng cho con chú linh làm lành miệng v·ết t·hương.]
/Quái vật tăng ca? Mà bên Nhật làm việc dữ thật, tao thấy mấy đứa c·hết vì làm việc kiệt sức đó. Bây giờ là xã hội nào rồi mà còn làm việc trên tám tiếng mỗi ngày?/
/Wow, superhero./
/Nhìn lại đi đồ ngu, tuy mấy đứa Châu Á nào cũng thoạt nhìn trẻ nhưng rõ ràng mấy đứa kia là trẻ vị thành niên đó. đừng hào hứng như thế chứ./
Dù sao là việc của Nhật Bản, toàn thế giới thật ra cũng không quá lo lắng mà bắt đầu vui vẻ vây xem. Làm ơn, Răng - Rắc c·hiến t·ranh cũng có đứa méo nào quan tâm đâu.
Bên Nhật Bản thì những người cảm thấy khu phố kia khá quen thuộc bắt đầu hoảng rồi, vài đứa trẩu nhưng còn khá vui mừng.
Bọn họ từ chối suy đoán liệu loại quái vật này có tồn tại bên ngoài Nhật Bản không.
Itadori nhìn mấy vị tiền bối mặc trang phục trường, chưa từng thấy mấy người này. Cậu cũng chỉ mới tiếp xúc với chú thuật giới chưa đầy ba tháng và một tháng trong đó bao gồm thời gian giả c·hết, thường thức hay quan hệ xã hội gì đó đều là một mảng mờ mịt.
Tư thế oai hùng của các tiền bối đẹp trai vô cùng, hi vọng sau vụ này thì có cơ hội làm quen.
Lúc nãy khi được thông báo là thầy Gojo bị phong ấn Itarori còn xuýt điên mất nhưng ngay sau đó cảm giác được bao bọc bởi chú lực (biến chất) của thầy nhanh chóng khiến huyết áp cậu lại lần nữa ổn định. Liền việc thân thể không thể cử động cũng không còn đáng sợ nữa.
Khi xem livestream, cảm giác như cậu trở lại hầm ngầm xem phim để học khống chế chú lực vậy.
[“Cuối cùng cũng xong. Thật phiền, bảo sao mị không thành công cố gắng ăn nhiều để trông mũm mĩm đáng yêu hơn.” - Học sinh A phàn nàn, ghét bỏ phủi máu bắn trên mặt. Máu nhanh chóng tan biến nhưng cảm giác vẫn tởm lợm thế nào đó.
“Tao cảm thấy có gì đó thiếu thiếu…”
“Chúng mày lại làm hành vi nghệ thuật dở hơi gì đó lũ trẩu kia.” - Một người bình thường đi ngang qua lúc này, vì không thể thấy chú linh nên trong mắt ông thì mấy đứa nhỏ cùng không khí đấu trí đấu dũng như bị thần kinh. Không hề hay biết mấy bạn nhỏ vừa mạo hiểm sinh mạng tiêu diệt mối nguy hại.
“C·hết, tao quên tạo Màn, sao mày không nhắc tao?”
“Mày đều quên thì sao tao nhớ được.”
“Chuẩn bị về viết kiểm điểm đi con.”
Thói quen sao, A, B kéo mắt le lưỡi trước mặt ông kia, sao đó mỗi người túm lấy một cánh tay của C nhanh chóng cao chạy xa bay.]
/Cảm giác giống như thiết lập Stand của JJBA nha, mấy thằng dở hơi tạo dáng ngoài đường sao đó bỗng nhiên trống rỗng bật ngửa ra đằng sau phụt máu gì đó…/
/Mày đừng nói nữa, bây giờ hình ảnh đó kẹt trong đầu tao tẩy không nổi, bắt đền đó./
/Nếu tao chém quái mà còn bị người chửi chắc tao sẽ chuyển sang phản xã hội quá./
/Gắt vãi./
/Cảm thấy thật thú vị, không biết có công cụ khiến người thường nhìn thấy và gây sát thương cho chú linh không, tao muốn đặt vé máy bay qua Nhật cùng đám chú linh chơi đùa./
/Tỉnh đi em, nhìn ống kính là biết có nghệ thuật chỉnh sửa rồi, tốc độ chiến đấu thực tế không thấp đến như vậy, tao nghĩ mày chưa kịp làm trò gì thì sẽ bị gặm c·hết./
[Hình ảnh đang ở cỗ các bạn nhỏ chạy thoát khỏi hiện trường p·há h·oại của công thì tắt cái rụp. Khuôn mặt của Kagome hiện lên trên màn hình: “Thật không ngờ, lần này vật phẩm chúng ta nhận được thật cấp lực đó các bạn người xem thân ái.
Hình như sẽ chiếu những thứ chúng ta không nên xem đâu. Nhưng mình rất muốn tiếp tục xem nha, các bạn hẳn cũng vậy nhỉ? Rất tiếc cấp trên vừa gọi điện thoại đến. Hình như phạm vi chiếu rộng hơn dự đoán nên mình phải khẩn cấp dừng năng lực.
Sau khi điều chỉnh thì ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục xem nhé.”]
Ái, này sao được. Chiếu tiếp đi chứ, đang hay mà! Đã không thể động đậy rồi, không có phim xem thì sẽ chán c·hết mất.
Rất may, chưa kịp phàn nàn thì sau vài giây đen kịt, màn ảnh lại sáng lên bởi chênh lệch thời gian giữa hai thế giới chứ sao.
[“Hãy khen mình nha, hôm qua mình đã đe doạ sẽ chiếu hình ảnh khi chạm vào quần lót của nghị sĩ gì đó nên thành công công chiếu tiếp rồi.” - Kagome bắt đầu bằng thông tin mà người xem cảm thấy mình không nên biết.]
/Làm tốt lắm!/