Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mha + Jjk: Chương Trình Khám Phá Lịch Sử Có Gì Đó Kì Lạ

Chương 27: Đốn ngộ




Chương 27: Đốn ngộ

Chương 27: Đốn ngộ

[Gojo được Suguru cùng Shoko sủng lên trời rồi, người dần dần miêu hoá.]

/Lần đầu tiên nhìn thấy Gojo cảm thấy ác tâm vô cùng, bây giờ sau tầng tầng filter, có chút đáng yêu./

/Kiên định lên em, không thể vì mặt đẹp liền đứng về phía t·ội p·hạm được./

/Mày dám so sánh Gojo-sama với lũ cặn như Ted Bundy hay thuốc lá-chan. Gojo-sama rõ ràng công dân mẫu mực tuân thủ pháp luật, công tư phân minh. Muốn g·iết trưởng lão nhưng có g·iết đâu, không muốn g·iết bạn nhưng cuối cùng vẫn là đao phủ tử hình đó thôi./

/Nhưng p·há h·oại của công, g·iết người, bao che cho thành phần nguy hiểm,… Lương tâm của mi ở đâu mà dám nói đây là tuân thủ pháp luật?%&%&^$/

/Bên trên là một đống loạn mã, không biết có phải là năng lực của Kagome bị lỗi./

/Khi nào mới có thể cử động đây? Trẫm đang có đống ý tưởng muốn vẽ tranh, lỡ lát nữa quên thì biết làm sao hức hức./

[Không biết do bị kéo đi chơi nhiều hay sao mà trên người Gojo nhiều một tia nhân khí, trước kia mặt cậu quá phận đẹp nhưng quá “cao thượng” nên không ai dám tiếp cận, bậy giờ bắt đầu có người mon men lại gần.

Geto, Shoko: nguy rồi, có người muốn chôm mèo.

Geto đánh giá lại đứa bạn cùng lớp, cảm thấy ca này khó rồi, nhưng ánh mắt đảo qua thấy mấy cái kính râm đang bán bên đường, nảy ra một ý.

“Đó là lý do cậu kêu tui khỏi giấc ngủ xinh đẹp?” - Shoko đang ngủ thì bị thằng bạn cùng lớp mò dậy, đừng hỏi vì sao nam mò vô phòng nữ tỉnh re như vậy, có gì bất thường sao?

Geto tuy có ý tưởng đẹp trai là đi mua kính tặng Gojo nhưng nghĩ lại giá tiền quần áo mà thằng này thường mặc thì sao có lệ mua hàng vỉa hè được. Với lại dù là mua kính chắn đào hoa nhưng mua xấu là không được.

Vì thế sau một hồi giằng co thì hai bạn nhỏ lén lút chuồn êm đi mua kính.]

/Mắt đẹp như thế sao lại muốn che, thật là phí của trời./



/Tui còn tưởng đeo kính, đeo bịt mắt vì Lục Nhãn tốn quá nhiều năng lượng, cần nghỉ ngơi./

/Nhưng “Lục Nhãn” đâu phải là mắt./

[Gojo cảm thấy rất “vui vẻ” đây là lần đầu tiên được nhận quà. Được rồi, trước kia cũng được nhận quà nhưng quà đó khác, quà này khác.

Vừa đeo kính lên, mị lực giảm xuống 20% hiệu quả trắc việt. Mỗi tội nó cũng che luôn tầm nhìn lạnh băng của Gojo thành ra người tiếp cận càng có gan. Nhưng miêu miêu có vẻ rất vui vẻ nên hai con sen không nói gì.]

/Hình tượng quen thuộc đã trở lại, tuy đúng là phí của trời thật nhưng loại cảm giác an tâm này là cái quỷ gì?/

[Geto và Shoko vừa tỏ ra tò mò về Lục Nhãn thì đã bị Gojo giải thích cặn kẽ.

Hai con sen: đừng tin người nhanh thế chứ!

Nói chung Lục Nhãn là công cụ nhập dữ liệu cấp độ cao, luôn luôn nhét các kiểu thông tin âm thanh hình ảnh, mùi hương, chú lực,… tổng thể là phiền. Phạm vi thu thập thông tin khá lớn, trong Nhật Bản thì thông tin chất lượng 4K, toàn thế giới chắc 144p. Tất nhiên đó chỉ là ví von.

“Vậy hôm nay tổng thống Mỉa mặc quần lót màu gì?” - Suguru hỏi chơi.

“Quần đùi màu tím in biểu tượng Superman.” - Gojo không quá chú ý trả lời.

Đám bạn nhỏ đứng hình vài giây rồi nhận ra có gì đó sai sai.

“Chúng ta sẽ không nhắc lại về vấn đề này nữa. Chuyện này chưa từng xảy ra.” - Shoko nhanh chóng phản ứng lại, Suguru gật đầu lia lịa. Gộ tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Không, đã nói là Lục Nhãn không phải mắt nhìn xuyên, Gojo lại không phải vị học sinh nghiện pudding cà phê nào đó. Cậu không có thấy quần lót của người khác cũng không nhớ là mình biết về việc này.

Lục Nhãn giống như là một cái xe tải không ngừng chở sách chất đầy thư viện là não của Gojo, muốn dùng cái gì thì cậu vẫn phải chủ động tìm đọc, và mấy thứ không đọc chỉ để đó lấn cấn nhưng cuối cùng vẫn là tồn tại dù cho không nhận thức nó có tồn tại.

Giống như lúc mơ thì người trong mơ đều có mặt là mặt của nhưng người mà bạn đã gặp lúc còn thức, tuy bạn không nhớ nhưng nói chung vẫn “nhớ”.]

/Hú hồn./



/Cuối cùng vẫn là cháy não mới có thể dùng Lục Nhãn hiệu quả, thứ này cho thằng ngu là nó đứng máy chứ nói gì tay ném điện quang pháo./

/Mọi người dùng nghệ thuật miêu tả để tiết lộ chú thuật của mình, Gojo dùng toán học./

/Điều này có nghĩa là Gojo đại nhân tiềm thức biết màu áo lót của mị? Thật tốt!/

/Con nhỏ kia mi lạc đề rồi, dù cho đúng là tốt thật./

[‘Tình cảm là gì? Nó có tồn tại không? Có lẽ mình đã tuỳ tiện gán ghép những khái niệm khi không có gì đó để gán ghép.’ - Gojo từng nghĩ như vậy.

Nhưng ngay lúc này đây, nhờ có Fushiguro Toji nên Gojo đã hiểu ra mình đúng là từng có tình cảm, dù cho rất nhạt.

Vì sao lại nhận ra đâu? Bởi vì hiện tại không biết có phải b·ị đ·âm hỏng não không mà nội tại trống rỗng rồi. Cũng như ngươi sẽ không nhận ra tồn tại của nội tạng trừ khi có trục trặc kĩ thuật và ngươi cần đi khám, mãi đến khi não lủng một lỗ và tình cảm biến mất thì Gojo mới có thể thông qua so sánh mà biết được mình có tình cảm.

Nhưng không sao cả, trạng thái này rất tốt. Trước kia có các loại chiêu thức rõ ràng hiểu rõ cách dùng nhưng có cố thế nào cũng dùng không ra (như nấu ăn theo đúng công thức nhưng ra một nồi cặn) chỉ thoáng động não liền thành.

Phản chuyển, Đỏ, Tím,… đều dùng ra cực kì thuận lợi, không chút đình trệ thô sáp, không cần quá trình luyện tập lặp đi lặp lại như hồi duy trì lớp giáp Vô Hạn hay dùng Lam.

Loại không cảm giác này…

Xin lõi Riko dù cho thất bại trong việc bảo vệ … Nhưng lão tử một chút bi thương cũng không có đâu.

Gojo nhìn Toji đang sắp c·hết, cũng không cảm thấy hận gì, thậm chí lý trí phân tích mình hẳn phải biết ơn: “Ngươi có còn gì muốn nói trước khi c·hết không?”]

/Khoan, ai đời lại để cho thằng mới bị mình chém c·hết, sau đó chém c·hết mình đi nuôi con giùm?/

/Không hổ là sugar baby chuyên nghiệp, đến hơi thở cuối cùng còn thành công dụ dỗ “kẻ thù” nuôi con giùm. Nếu tao có được một nửa tài năng như thế thì tốt rồi./



Mọi người ý tứ ý tứ xem nhẹ vụ mất tình cảm.

Megumi nhìn cha c·hết, nói thật có chút bất ngờ nhưng đồng thời cũng không bất ngờ chút nào.

Còn hận Gojo vì g·iết ba thì không có, thời gian ở bên Gojo đã sớm dài qua thời gian ở bên thằng tra cha kia. Chưa kể đó là g·iết lẫn nhau, hoà.

Nếu không phải Toji tra có đặc điểm, tra đến phong cách hoàn toàn mới, còn hư hư thực thực đem cậu bán lấy tiền mua Du Vân thì Megumi đã sớm quên phéng mất còn có một cá nhân như thế tồn tại.

Nhìn thấy b·iểu t·ình hài lòng trên khuôn mặt thằng cha, Megumi cảm thấy c·hết rồi cũng khá tốt.

[Gojo lần đầu tiên trân quý nâng người khác bằng tư thế công chúa ôm. Nhưng người được bế đ·ã c·hết, Riko sẽ không có cơ hội khoe khoang rồi.

Những người xung quanh đang vỗ tay, từ trên người họ tỏa ra “vui sướng” không chút làm bộ. Dù tạm mất tình cảm nhưng Gojo vẫn là một cái chú thuật sư sao, tất nhiên có thể “đọc” được tình cảm của người khác thông qua phân tích chú lực rồi.

Nên làm gì nhỉ? Có g·iết hay không g·iết cũng không có gì chênh lệch lắm.

Dù Amanai Riko đ·ã c·hết thì không có tình cảm tồn tại đẩy cậu đến bờ vực g·iết người hả giận, cũng không có tình cảm khác ngăn cản cậu g·iết tất cả mọi người vì không cần lý do…

Gojo vẫn còn hiểu trạng thái hiện tại không ổn, tạm thời bản thân là một cái công cụ không tư tưởng sẽ tốt hơn là tự đưa ra quyết định.

‘Nhưng ai sẽ là người sử dụng thứ công cụ này đây?’

Ngay lúc Gojo còn đang phân vân thì Suguru đến. ‘Đúng rồi, tuy chính luận gì đó hẳn không phù hợp với ý chí của lão tử nhưng Suguru rất đáng tin cậy, để cậu ấy ra quyết định đi.’]

/Tuy nhìn một lần rồi mà thay góc độ vẫn cảm thấy hồi hộp, nếu như Geto ra lệnh thì Gojo sẽ không do dự cho tập thể lên Tây Thiên./

/Bị đâm lủng não kiểu đó bị tưng tửng là đúng rồi./

/Như thế có cứu được không? Nghịch chuyển thuật thức không chữa khỏi nổi sao?/

/Người còn sống là may rồi, não nó phức tạp lắm, lúc nghe đám người phân tích Gojo mỗi ngày đều dùng Vô Hạn đến cháy não, lại dùng Nghịch Chuyển làm não tươi lại vài n lần là thấy đau thay rồi. Như thế còn chưa nổi điên cũng đáng nể thật. Dù cho nếu như thế thì chắc sẽ sớm khôi phục cảm tình thôi, tế bào não có khả năng tự chữa trị./

/Hi vọng là thế đi, thử tưởng tượng mấy hành vi trẻ em làm nũng đáng yêu các kiểu có khả năng chỉ là diễn, cảm thấy rùng mình được không!/

Đám người chú thuật giới cũng thấy câu comment này, cũng không có sợ mà chỉ có chút lo lắng.

Còn vì lý do gì mà lo lắng thì sẽ không có người biết rõ rồi.