Mê Vợ Không Lối Về

Chương 688: Có người tìm cậu




Vẻ mặt Tang Du khựng lại một chút, dường như không ngờ rằng đứa trẻ còn nhỏ như thế mà đã biết hỏi câu hỏi như vậy.
Cô ấy xoa xoa đầu đứa bé: “Con còn nhỏ mà tư duy đã trưởng thành như vậy rồi…”
Lời còn chưa nói hết Vương Hạo Nam đã bắt lấy tay cô ấy, nắm chặt, mắt lại nhìn về phía Thẩm Bồi Xuyên: “Chú nói xem, chú với cô Tang Du đang yêu nhau có phải không?”
Đối mặt với lời chất vấn của đứa nhỏ, Thẩm Bồi Xuyên thoải mái nói: “Đúng vậy.”
Trong lòng Vương Hạo Nam nghĩ, quả nhiên, thảo nào cô Tang Du khóc trong vòng tay chú ấy, cậu lo lắng sau này Thẩm Bồi Xuyên sẽ đối xử không tốt với Tang Du nên hỏi: “Chú sẽ đối tốt với cô Tang của chúng cháu chứ?”
Tang Du cúi đầu nhìn Vương Hạo Nam: “Hạo Nam…”
“Cô Tang, cô không có người thân, bọn con chính là người thân của cô, bọn con sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để bất cứ người nào xem thường, tùy tiện bắt nạt cô đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Những bạn học khác cũng vây lại, để Tang Du đứng sau lưng mình, cùng nhau chất vấn Thẩm Bồi Xuyên: “Chú sẽ đối xử tốt với cô Tang chứ?”
Tang Du vốn dĩ tâm trạng đã bình tĩnh lại bị đám nhóc làm cho cảm động rồi, cô che miệng, khóe miệng rõ ràng lộ ra ý cười, nhưng trong mắt lại ngân ngấn nước.
Sắc mặt Thẩm Bồi Xuyên bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng, anh ấy cũng bị những đứa trẻ tốt bụng này chạm tới nơi mềm yếu nhất trong tâm hồn.
Nhìn xem, chúng đơn thuần biết bao, tốt với ai thì sẽ tốt một cách toàn tâm toàn ý, không chút giả tạo nào.
Thứ tình cảm đẹp đẽ nhất trêи thế giới không gì khác chính là sự chân thành đơn thuần đó.
Anh ấy nghiêm túc mà thành thật trả lời: “Chú sẽ đối xử tốt với cô ấy.”


“Chúng con nhớ kĩ rồi, nếu chú không làm được chúng con sẽ không bỏ qua cho chú!” Vương Hạo Nam dẫn đầu, những đứa trẻ khác cũng phụ họa theo.
Tang Vũ vỗ vai Vương Hạo Nam: “Được rồi, chân của con không đau hả?”
Vốn dĩ là không đau nữa, đại khái cậu bé cũng quên rồi, Tang Du vừa hỏi dường như lại thấy đau lại, cậu bé ngồi trêи băng ghế dài, thở dài nói: “Lúc đầu con nghĩ, đợi con lớn lên con sẽ cưới cô, bây giờ lại bị người khác giành trước một bước rồi.”
Tang Du vừa bị làm cho cảm động, lệ trong mắt vẫn còn chưa tan biến hoàn toàn lại bị lời nói của Vương Hạo Nam chọc cho cười.

“Nhóc con này.”
“Cô Tang, cô sẽ kết hôn với chú này sao?” Diệp Tử chớp mắt hỏi.
Tang Du nghẹn ngào, cô ấy có thể thoải mái bày tỏ tình ý của mình đối với Thẩm Bồi Xuyên, cũng có thể dùng trái tim chân thành nhất đi yêu anh ấy.
Nhưng mà kết hôn, đây không phải là chuyện cô ấy có thể quyết định.
Hôn nhân là việc của hai người, không phải mình cô ấy tính toán.
Càng không thể tự mình định đoạt.
“Việc này…” Tang Du đang nghĩ làm thế nào để giải thích cho những đứa trẻ hiểu, chưa nghĩ ra nên nói tránh như thế nào thì Thẩm Bồi Xuyên lại mở miệng, anh ấy nhìn Tang Du nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ kết hôn.”
Anh ấy nói bằng giọng trịnh trọng, không một chút che giấu lấp ɭϊếʍ.

Anh sẽ nhanh chóng xử lí chuyện của Tống Nhã Hinh, sau đó đưa cô ấy trở về.
Tang Du ngẩng đầu nhìn anh ấy, hai tay bất an nắm chặt vạt áo, rõ ràng là nên vui mừng mới đúng, nhưng lúc này lại không biết nên phản ứng lại như thế nào, trong lòng vô cùng kϊƈɦ động, cũng có chút không yên.
Sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Lúc đi cô ấy nghĩ, đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, thế nhưng, anh ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cô, hơn nữa…còn cho cô ấy thứ mà cô ấy mong muốn nhất, khao khát nhất.
Mắt cô liền ngân ngấn nước, trêи mặt lại nở nụ cười: “Mọi người thật là đáng ghét, lúc nào cũng làm em khóc.”
Thẩm Bồi Xuyên bước lại, đưa tay lau nước mắt cho cô, cứng nhắc an ủi cô: “Em khóc anh sẽ nghĩ rằng anh nói sai gì rồi, đừng khóc nữa được không?”
Vương Hạo Nam chớp chớp mắt, cảm thấy ông chú này thật là ngốc quá đi: “Chú ơi, lúc này chú không nên ôm cô Tang một chút sao? Bờ vai của chú dùng để làm gì thế ạ?”
Tang Du cúi đầu cười, cô ấy biết Thẩm Bồi Xuyên không phải là loại người giảo hoạt, làm việc gì cũng rất nghiêm chỉnh, bây giờ đến trẻ con cũng dám nói anh ấy.

Người đàn ông như anh bị thế thì thất bại bao nhiêu?
Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu sờ sờ mũi, anh ấy cũng muốn làm như vậy, nhưng nghĩ đến ở đây đều là trẻ con, không thích hợp lắm.
“Ôm đi, ôm đi.” Vương Hạo Nam la lên, mọi người cũng la theo, giống như hô khẩu hiệu vậy: “Ôm đi, ôm đi…”
“Các con không được làm ồn.” Tang Du giả vờ tức giận.

“Chú à, chú làm chúng con thất vọng quá.” Vương Hạo Nam thở dài một hơi: “Mất mặt đàn ông chúng ta quá đi à.”
Thẩm Bồi Xuyên bất lực đỡ trán, trong lòng nghĩ anh ấy làm đàn ông không đạt tiêu chuẩn sao?
Tang Du biết tính cách của Thẩm Bồi Xuyên, vì để những đứa trẻ không náo loạn nữa, cô kiễng chân lên ôm Thẩm Bồi Xuyên, nói nhỏ bên tai anh ấy: “Không sao, anh cứ là chính mình, sau này cứ để em đến chủ động ôm lấy anh.”
Một trái tim lương thiện, một đôi tay ấm áp, thì dù là một người bình thường, Tang Du cũng khiến Thẩm Bồi Xuyên cảm động, anh ấy ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, sự rung động trong tâm hồn không cần dùng đến lời nói, anh ấy chưa từng nói ra nhưng trái tim luôn muốn cùng cô sống hết quãng đời này càng thêm kiên định.
Sau khi ở cùng Tang Du, anh ấy có thể cảm nhận được nhịp tim đập loạn theo thời gian của mình, và cô ấy đem lại cho anh những loại cảm giác mà trước đây anh chưa từng trải qua.
“Tang Du...”
Vương Ổn có việc tìm Tang Du, tiến lại liền nhìn thấy hai người đang đứng ôm nhau giữa đám trẻ, lời muốn nói liền mắc kẹt lại trong cổ họng.
Tang Du buông tay ra trước, Thẩm Bồi Xuyên có chút không thoải mái, nhưng không hề để Tang Du một mình đối mặt, đưa tay nắm lấy tay cô nhìn ra cửa hỏi: “Tìm cô ấy có việc gì sao?”
Ánh mắt Vương Ổn rơi trêи bàn tay đang nắm lấy tay Tang Du, rất nhanh thu hồi ánh mắt: “Có người tìm anh.”
“Tìm anh?” Thẩm Bồi Xuyên không chắc chắn hỏi.
Ở đây anh ấy lại không quen ai.
“Đúng vậy, tìm anh.” Vương Ổn khẳng định nói, lúc này ở trước cửa phòng học xuất hiện một bóng dáng dần dần lọt vào tầm mắt của mọi người, anh ta nhìn vào trong phòng học, ánh mắt quét qua mặt Thẩm Bồi Xuyên, cuối cùng dừng lại trêи người Tang Du, lời nói lại là nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi tìm cậu.”