Mê Vợ Không Lối Về

Chương 678: Đây không phải là nhà của em




Vương Ổn ngồi trêи hàng ghế dựa ở tường, chống khuỷu tay lại và các ngón tay đan chéo nhau, nghiêm túc nói: "Tôi thích cô ấy ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Sau đó tôi mới biết cô ấy đến trường trong làng với tư cách là giáo viên, không thu tiền dạy học mà mua sách vở, dụng cụ học tập cho các em, tôi biết cô ấy là một cô gái tốt và lương thiện, và sau khi tiếp xúc thì đúng là cô ấy rất tốt bụng và chu đáo."
Anh ta dừng lại một chút rồi nói: "Cô ấy không muốn nói về những chuyện trong quá khứ của mình, tôi rất muốn biết thêm về cô ấy, trong tương lai tôi muốn là người chăm sóc cho cô ấy, trở thành người thân của cô ấy và làm chỗ dựa cho cô ấy."
Sau khi nghe nhiều như vậy, Thẩm Bồi Xuyên mới hỏi: "Hai người…là đang yêu nhau sao?"
“Chính xác mà nói, tôi đang theo đuổi cô ấy, anh là bạn của cô ấy, anh có hy vọng cô ấy được hạnh phúc không?” Vương Ổn nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Thẩm Bồi Xuyên.
Mặc dù Vương Ổn rất thông minh, nhưng anh ta vẫn không đủ tư cách để moi được thông tin từ trêи mặt Thẩm Bồi Xuyên.
Cũng không biết tại sao, Thẩm Bồi Xuyên nghe được rằng anh ta vẫn chỉ là đang theo đuổi Tang Du, họ không có quan hệ gì, tâm trạng của anh đột nhiên cảm thấy thoải mái.
Cũng rất có nghị lực đấy, nhưng anh ấy không có tỏ ra nể nang Vương Ổn: "Đương nhiên là sẽ hi vọng cô ấy được hạnh phúc, nhưng cậu vẫn chỉ là sinh viên đại học, có thể tự nuôi bản thân mình chưa? Lấy gì mà chăm sóc cô ấy?"
"Một năm nữa tôi sẽ tốt nghiệp, tôi sẽ có một công việc..."
“Vậy thì hãy đợi đến khi cậu tốt nghiệp và có việc làm đi.” Thẩm Bồi Xuyên ngắt lời anh ta không thương tiếc.
"Là một người bạn, anh không nên nói điều này, anh nên chúc phúc cho cô ấy và giúp cho cô ấy tìm được hạnh phúc..."
Lúc này, Tang Du đã làm xong thủ tục xuất viện, bước tới đây: "Hai người đang nói cái gì vậy?"
Thẩm Bồi Xuyên mím môi nói: "Không có chuyện gì, bây giờ chúng ta đi được chưa?"
“Tất nhiên là được rồi.” Tang Du cười nói.
Vương Ổn đứng dậy đi tới bên cạnh Tang Du, cười với Thẩm Hiểu Xuyên: "Anh là khách, chúng tôi sẽ chiêu đãi anh, đi thôi."
Nói xong, anh ta nắm tay Tang Du, đi về phía trước dẫn đường.
Tang Du hoài nghi nhìn anh ta: "Anh..."
“Suỵt.” Vương Ổn nghiêng người thì thào nói: “Cô vừa mới nắm tay tôi, bây giờ để tôi nắm tay cô.
Tang Du rất khó chịu: "Lúc đó tôi đang vội..."
“Bất kể tình huống của cô như thế nào, dù sao cô cũng có liên quan, hiện tại nhất định phải trả lại ân tình này cho tôi.” Vương Ổn cười nói.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn chằm chằm vào bàn tay của Vương Ổn đang nắm lấy tay của Tang Du, trái tim anh ấy cứng như đá, và anh ấy không ngừng nghĩ là tại sao Tang Du không đẩy anh ta ra chứ?
Chẳng lẽ là Tang Du có thiện cảm với anh ta?


Cậu thanh niên trẻ tuổi này có cái gì tốt chứ?
Không hiểu ánh mắt của cô ấy như thế nào nữa?
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng thấy chán.
Anh ấy bước nhanh về phía trước kéo tay Tang Du, Tang Du kinh ngạc nhìn anh ấy: "Anh..."
Thẩm Bồi Xuyên giả vờ bình tĩnh nói: "Đi thì đi thôi, hai người nắm tay nhau như thế này thì chiếm hết đường đi rồi, người khác đi sao được chứ?"
Nói xong, anh ấy bước lên phía trước.
Vương Ổn nắm cả hai tay lại, vừa nãy không tán thành việc anh ta theo đuổi Tang Du nên anh ta đã nghi ngờ Thẩm Bồi Xuyên có ý với Tang Du, bây giờ anh ấy lại như thế này, rõ ràng là vì anh ấy đang quan tâm đến Tang Du.

Nhưng anh ấy lớn tuổi hơn Tang Du rất nhiều, nếu mình không hợp thì anh ấy lại càng không thích hợp, tại sao lại không nhận ra điều ấy chứ?
“Đi thôi.” Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy bọn họ vẫn chưa đi lên, quay đầu lại nói với bọn họ.
Tang Du trừng mắt, hàng mi dài run rẩy rồi cụp mắt xuống, đi theo anh ấy.
Vương Ổn không muốn tỏ ra yếu thế, bước đến bên cạnh Tang Du, hành lang vốn dĩ không rộng, họ đi cạnh nhau khiến mọi con đường đều bị chiếm hết.
Tang Du bước ra khỏi bệnh viện và đi gọi taxi, ở cổng bệnh viện có rất nhiều taxi, rất dễ gọi xe, Vương Ổn muốn thể hiện trước mặt Tang Du, kéo cô ấy sang một bên nói: "Gọi taxi cứ giao cho tôi đi."
Tang Du nói: "Không cần đâu."
Cô ấy không muốn gây phiền phức cho người khác.
“Là một cô gái thì đừng lúc nào cũng tự làm mọi việc, cũng đừng khách sáo với tôi, chúng ta đều rất quen thuộc.” Vương Ổn cười, môi đỏ và răng trắng.
Nếu cô từ chối nữa thì có vẻ đang làm kiêu, vậy nên là gật đầu nói: "Phiền phức anh rồi."
“Có gì mà phiền phức chứ?” Vương Ổn đi tới một chiếc taxi đang dừng bên đường hỏi giá cả, sau khi thấy phù hợp liền gọi Tang Du và Thẩm Bồi Xuyên qua, anh lịch sự mở cửa trước rồi nói với Tang Du: "Hãy để bạn của cô ngồi phía trước đi, anh ấy đang bị thương, nếu chúng ta mà ngồi cạnh anh ấy, lỡ đâu đụng phải vết thương của anh ấy, thì chẳng phải sẽ lại nặng thêm sao."
Tang Du cảm thấy những gì anh ta nói cũng có lý, ngay khi cô nói đồng ý thì Thẩm Bồi Xuyên lập tức mở miệng nói: "Tôi không yếu ớt như vậy đâu, vết thương nhỏ này đối với tôi không là gì cả."
Nói xong, anh ấy cầm tay Tang Du ngồi ở phía sau.
Vương Ổn: "..."

Bây giờ Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du đang ngồi ở ghế sau, nếu anh ta lại ngồi ở ghế sau nữa thì sẽ rất đông, vậy nên anh ta đành phải ngồi ở ghế đằng trước.
Trêи đường đi, Vương Ổn thỉnh thoảng nhìn lại, nhưng Thẩm Bồi Xuyên không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài.
Sau khi đi một lúc, Thẩm Bồi Xuyên đột nhiên hỏi: "Chỗ này có xa thành phố B không?"
“Không xa lắm, chỉ có hơn trăm cây số thôi.” Tang Du trả lời.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
Hơn nửa giờ sau, xe dừng ở cổng thôn, Tang Du đang trả tiền xe, nhưng Vương Ổn không chịu để cô trả tiền: "Để tôi trả cho."
Tang Du dứt khoát từ chối: "Bản thân anh cũng không có nhiều tiền, mấy ngày nữa lại phải đi học lại, tốn tiền lắm, tháng trước tôi đã dạy nhiều lớp trực tuyến nên có chút dư dả."
Vừa nói cô ấy vừa trả tiền xe.
Thẩm Bồi Xuyên không có gì trêи người, chỉ có một bộ quần áo bẩn, khi họ tranh nhau trả tiền, anh ấy chỉ có thể nhìn xung quanh.
Anh ấy là người lớn nhất trong ba người họ, nhưng lúc này, anh ấy là người nghèo nhất và ít nói nhất.
“Đi thôi.” Tang Du nói với Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
Trong làng không có đường bê tông, vẫn còn là đường đất, nhưng nếu trời không mưa thì có thể đi lại dễ dàng.
Tang Du chỉ vào ngôi trường phía trước và nói: "Đó là trường học trong làng, tôi đang là giáo viên ở đây."

Thẩm Bồi Xuyên theo ngón tay cô ấy và nhìn sang, một ngôi nhà lát gạch có sáu bảy phòng và một sân chơi ở cửa.
Lớp học chắc đã kết thúc nên có rất nhiều học sinh tiểu học.
"Cô giáo Tang Du! Thầy giáo Vương Ổn!" Các bạn nhỏ lập tức kêu lên khi thấy bọn họ tới, ngay sau đó có một vài đứa trẻ nhanh nhẹn chạy đến.
Tang Du chỉ vào Vương Hạo Nam và nói với Thẩm Bồi Xuyên: "Cậu bé này lúc đó đã nhìn thấy anh."
Vương Hạo Nam nắm lấy đầu mình cười nói: "Cháu còn tưởng chú đã chết rồi cơ."
"Tivi có nói là muốn xem người khác đã chết hay chưa là phải để tay vào mũi mà, chắc chắn là cậu không có để tay vào mũi rồi." Một cậu bé khác nói.

Vương Hạo Nam chợt nhận ra,: "Đúng vậy, lần sau nhất định phải để tay vào mũi xem có thở không."
“Nhìn các con ngốc nghếch chưa kìa.” Tang Du lau mồ hôi cho bọn trẻ: “Sao có nhiều người chết như vậy để kiểm tra chư, quay về lớp đi.”
“Chúng con muốn học lớp của cô Tang Du, hôm nay cô sẽ dạy bọn con sao?” Vương Hạo Nam và hai bạn học khác ngơ ngác nhìn cô ấy.
Tang Du suy nghĩ một chút: "Chiều nay nếu mà cô rảnh thì sẽ đến, thầy giáo Vương Ổn sẽ dạy các con trước."
Vương Ổn bây giờ không vui, anh ta mà dạy học, thì sau đó Thẩm Bồi Xuyên ở một mình với Tang Du sao?
Người đàn ông này giống như là có ý với Tang Du, nhưng đôi khi lại trở lên nghiêm túc, khiến anh ta bối rối và không thể biết được rõ ràng là anh ấy có ý với Tang Du hay không.
Trong lòng vẫn không muốn để bọn họ một mình được.
"Trước tiên bảo hiệu trưởng dạy bọn trẻ đi, Bạn của cô vẫn đang mặc quần áo bẩn, anh ấy cũng cao ngang với tôi, để tôi lấy một bộ quần áo của mình cho anh ấy thay."
Tang Du gật đầu: "Vậy thì phiền toái cho anh."
Cô ấy quên mắt là Thẩm Bồi Xuyên vẫn đang mặc quần áo bẩn, và anh ấy chắc hẳn đang không thoải mái.
“Anh về nhà lấy quần áo, chúng ta về trước.” Tang Du nói.
Vương Ổn gật đầu.
Chuông vào học vang lên và lũ trẻ chạy về lớp.
Tang Du đưa Thẩm Bồi Xuyên về chỗ ở của cô ấy, tổng cộng có hai phòng, trong phòng được lát sàn bê tông, phòng ngoài có bếp ga, cô ấy sẽ tự nấu ăn, bàn gấp và hai chiếc ghế kê sát tường, có giá sách tuy điều kiện hạn chế nhưng cô ấy dọn dẹp rất sạch sẽ.
Phòng trong có giường, bàn và máy vi tính cạnh cửa sổ, ở trong cùng có cái rèm, phía sau lắp một bình nước nóng nhỏ, là nơi tắm rửa.
“Đừng nhìn nơi này đơn sơ, tôi sống ở đây vẫn rất ổn định.” Tang Du đứng ở cửa.
Mặc dù có hai phòng nhưng liếc mắt cũng có thể thấy hết.
Thẩm Bồi Xuyên mím môi, đúng là rất đơn sơ, cô ấy sẽ rất có triển vọng nếu học tiếp.
Anh ấy quay lại nhìn Tang Du: "Tang Du, em vẫn còn trẻ và rất có tương lai. Đây không nên là nhà của em."