Mê Vợ Không Lối Về

Chương 676: Cô ấy đang yêu sao?




Anh ấy vừa mở mắt ra nhưng vẫn không thích ứng được với ánh sáng, nhắm rồi lại mở ra vài lần mới tỉnh táo được. Anh ấy nhớ là mình đã bị rơi xuống sông, sau đó bị bị một cái thuyền gỗ của ai đó đụng vào, rồi lại bị đánh, bây giờ nghĩ lại anh ấy vẫn cảm thấy đằng sau gáy của mình ê ẩm.
Anh ấy cử động muốn ngồi dậy để nhìn xung quanh, anh ấy nhớ ra người đàn ông đó đã đánh mình vì sợ anh ấy, làm sao người đàn ông đó có thể đưa mình đến bệnh viện chứ? Điều này không bình thường chút nào.
Khi định cử động chân, thì chân của anh ấy đang bị đè xuống, nhìn xuống thì thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Có lẽ vì quá đột ngột nhìn thấy cô ấy nên tim anh ấy đập nhanh.
Dâu Tằm chậm rãi tỉnh dậy, nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đang nhìn mình, cô ấy dụi dụi mắt ngạc nhiên nói: "Anh tỉnh rồi à?"
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô ấy một lúc lâu mới nói: "Làm thế nào mà em, làm thế nào mà em lại xuất hiện ở đây?"
"Anh đã bị ngất và được học sinh của tôi nhìn thấy, tôi đã đưa anh đến bệnh viện. Phải là tôi hỏi anh mới đúng, tại sao anh lại ở đây?" Tang Du ngồi dậy xoa xoa cánh tay đang tê của mình nói: "Đầu anh còn đau không, có đói bụng không?"
Thẩm Bồi Xuyên không nói lời nào, chỉ như vậy nhìn cô ấy, và hỏi: "Tại sao lại nghỉ học?"
Tang Du cụp mắt xuống: "Tôi không muốn học nữa."
Trước kia đã từng rất cố gắng vì mẹ, và muốn trở thành người xứng đáng ở bên cạnh anh ấy, sau này khi mẹ mất, rồi lại nghe những lời của cục trưởng Tống nói, đã làm cô ấy hiểu được là cho dù mình cố gắng đến như thế nào cũng không thể trở thành người trợ giúp được cho anh ấy.
Cô ấy không biết mình sẽ phải vì ai mà cố gắng nữa, đột nhiên cô ấy mất hết động lực, cuộc sống cũng mất đi phương hướng.
Sau khi hết hoang mang, cô ấy mong những kiến
thức mình đã học được sẽ không vô ích nên cô ấy về đây làm giáo viên, không thu học phí, trước đó cô ấy đã dành dụm được một số tiền, vừa làm giáo viên, cô ấy vừa dạy thêm online cho học sinh cấp hai, học sinh cấp ba tham gia vào lớp học trực tuyến để cô ấy kiếm thêm thu nhập, cô ấy dùng tiền dạy thêm này để mua sách vở bài tập cho học sinh, một phần thì chi tiêu cho cuộc sống.
Cô ấy tuy không giàu có nhưng tính toán chi tiêu tốt, sẽ không tiêu tiền ngẫu hứng, sống ở nông thôn chi tiêu cũng không đắt, vậy nên cô ấy cũng để dành được một ít.
“Trường đại học tốt như vậy mà lại bỏ qua, thật đáng tiếc.” Thẩm Bồi Xuyên không thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy.
Tang Du nở nụ cười: "Anh cũng không phải là cha mẹ của tôi, không quản tôi được, bây giờ anh bị làm sao đây."
Sau khi rời thành phố B, cô ấy đã đổi số điện thoại di động của mình, và ngay cả những người bạn cùng lớp thân thiết với cô ấy cũng không liên lạc được nữa.


Cô ấy nghĩ, đã muốn rời đi thì cô phải làm cho sạch sẽ và gọn gàng.
Cô ấy đã nghĩ là trong đời này sẽ không bao giờ gặp lại được anh ấy nữa.
"Của em…"
“Tang Du.” Vương Ổn mang bữa sáng đi vào.
Vương Ổn hau mươi mốt tuổi, sinh viên năm thứ hai, dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị, làn da trắng nõn, đầy sức sống.

Thẩm Bồi Xuyên vốn dĩ đang muốn mượn điện thoại di động của Tang Du và gọi cho Tông Cảnh Hạo để thông báo, nhưng Vương Ổn đã ngắt lời anh ấy rồi quên mất.
Nhìn thấy Vương Ổn đưa bữa sáng cho Tang Du, và nhìn anh ta cười nhẹ với Tang Du, trong lòng anh ấy đặt ra vô số dấu chấm hỏi.
Người đàn ông này là ai?
“Sao anh lại đến đây sớm như vậy?” Tang Du không ngờ rằng anh ta lại đến bệnh viện sớm như vậy, chẳng lẽ anh ta dậy từ rất sớm sao?
Vương Ổn mỉm cười: "Để tôi đoán xem, chắc hẳn là cô cả ngày hôm qua chưa ăn gì, tôi nói có đúng không?"
Tang Du im lặng.
“Nếu không nói gì thì tôi đoán đúng rồi, tôi biết cô ăn không ngon, cho nên tôi đã đến sớm mang đồ ăn sáng cho cô.” Vương Ổn đặt bữa sáng lên bàn, nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đã tỉnh dậy, nói: “Xin chào."
Thẩm Bồi Xuyên đáp lại một tiếng.
“Tôi mua bữa sáng cho hai người ăn đấy, đừng để nguội, ăn sẽ không ngon.” Anh ta mở hộp đồ ăn sáng ra, có cháo và bánh rán, anh ta đưa bánh rán cho Tang Du: “Món này rất ngon, khi tôi còn học cấp ba ở thị trấn, sáng nào tôi cũng ăn món này."
Vương Ổn là một chàng trai tỏa nắng, khiến người khác dễ có thiện cảm, đặc biệt khi cười lại rất dịu dàng và thân thiết, Tang Du bất giác nhếch môi lên nói: "Cảm ơn."
Thẩm Bồi Xuyên cau mày khi nhìn thấy Tang Du cười với Vương Ổn.
“Đừng lúc nào cũng nói cảm ơn với tôi nữa.” Vương Ổn không thích cô ấy xa lánh mình.

Từ cảm ơn này, chính là đang xem anh ta là người ngoài.
Tang Du cười: "Tôi sẽ không nói nữa, anh đã ăn chưa?"
“Lúc tôi mua bữa sáng thì cũng ăn ở đấy rồi.” Vương Ổn đáp.
Tang Du bước đến đưa bánh rán cho Thẩm Bồi Xuyên: "Vương Ổn nói món này rất ngon, anh có thể ăn thử."
Vốn dĩ Thẩm Bồi Xuyên không muốn ăn, muốn để cô ăn một mình, nhưng nhìn vẻ mặt háo hức của Vương Ổn, anh ấy duỗi tay ra lấy một cái, anh ấy không biết hành động này là có dụng ý gì, tóm lại là anh ấy làm như vậy.
Bánh rán với nhân chay nhưng hương vị rất ngon, phần dưới chiên giòn, lớp vỏ mỏng và rất nhiều nhân.
Nhân được làm từ tỏi tây, miến và trứng chim, với tôm, có mùi thơm của tỏi tây và độ tươi của tôm.
Tang Du mở nắp hộp cháo ra và đưa cho anh: "Anh ăn mỗi cái đấy thì sẽ nghẹn đấy, ăn với cháo đi."
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô ấy và hỏi: "Đều đưa cho tôi ăn, còn cô thì sao?"
Tang Du cười và nói: "Tôi cũng chưa đói, nếu lúc nào tôi đói thì sẽ tự đi mua, tôi cũng không có bị thương, tôi có thể đi lại bất kỳ lúc nào."

Thẩm Bồi Xuyên không trả lời: "Tôi không thích cháo, cô dùng đi."
Tang Du đặt cháo xuống: "Để tôi rót cho anh một cốc nước..."
“Đừng lo lắng cho tôi, ăn cháo trước đi đã.” Thẩm Bồi Xuyên ngắt lời cô ấy.
Cô ấy chợt nhận ra là mình quá nhiệt tình khiến anh ấy cảm thấy khó chịu nên vội vàng rụt tay lại húp một ngụm cháo.
Thẩm Bồi Xuyên đưa cho cô chiếc bánh rán: "Cô ăn đi." Sau đó anh ấy giải thích: "Tôi không có cảm giác thèm ăn."
“Nhưng anh không ăn làm sao được?” Tang Du không hiểu ý tứ của anh, nói: “Không thèm ăn thì cũng phải ăn.”
Cô ấy cầm một cái bánh rán đưa lên miệng anh ấy, Thẩm Bồi Xuyên sững sờ một lúc, ngay sau đó Tang Du cũng nhận thấy hành động của mình có chút không đúng lắm, khi cô ấy định rút tay về thì Thẩm Bồi Xuyên đã đưa tay ra, khi chạm vào tay Tang Du, cả hai đột nhiên thu tay lại gần như cùng lúc.

Nó giống như một cú điện giật.
Vương Ổn có thể thấy rằng dường như họ rất quen thuộc.
Còn Tang Du đối với anh ta rất tốt, vì vậy anh ta chủ động nói: "Tang Du, cô chắc là ở bệnh viện không ngủ cả đêm rồi, ăn xong rồi về đi ngủ đi, tôi sẽ ở đây trông cho."
“Tôi không cần người chăm sóc.” Trước khi Tang Du lên tiếng, Thẩm Bồi Xuyên đã lên tiếng trước, anh ấy nuốt cái bánh rán mà Tang Du đưa, nhấc chăn ra và đi xuống giường. Tang Du đặt cháo xuống và nói: “Anh không thể ra khỏi giường. Bác sĩ đã nói là phải quan sát trong bốn mươi tám giờ.”
“Không sao, cơ thể của tôi, tôi tự biết.” Thẩm Bồi Xuyên khẳng định, anh ấy rót một ly nước rồi uống cạn.
"Anh phải đi sao? Để tôi giúp anh gọi xe" Vương Ổn nói.
Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn Vương Ổn, dường như anh rất muốn mình đi.
Tại sao anh ta lại muốn mình đi như vậy chứ?
Ánh mắt của Thẩm Bồi Xuyên chuyển sang Tang Du.
Là do cô ấy sao?
Cô ấy đã yêu sao?
Nhưng cô ấy đã nói là thích mình, cô ấy thay lòng đổi dạ nhanh như vậy sao?
Trong lòng không khỏi hụt hẫng.
“Hiện tại tôi không thể rời khỏi đây.” Thẩm Bồi Xuyên nhìn Vương Ổn nói: “Mẹ cô ấy đã từng giao cho tôi chăm sóc cô ấy. Tôi cần biết cuộc sống của cô ấy có tốt hay không, mới có thể yên tâm rời đi”.