Mê Vợ Không Lối Về

Chương 251: Không phải có ý với cô chứ




"Cô ấy đã từng ở chung một cô nhi viện với Bạch Dận Ninh khi còn bé, có chút tình cảm” Lâm Tâm Ngôn thản nhiên nói.
Tô Trạm cười tủm tỉm nhìn lướt qua Tông Cảnh Hạo, nghiêng người về phía trước một chút: “Chị dâu, sao chị biết? Bạch Dân Ninh nói với chị à?”
Lâm Tân Ngôn không phát hiện bẫy trong lời cậu ta nói, thành thật trả lời: “Đúng thế”.
Hơn nữa, Bạch Dận Ninh không nói, cô biết thế nào được, mà cô cũng không có người để đi điều tra chuyện này.
“Anh ta nói hết thân thế của mình cho cô nghe, tin tưởng cô như vậy, không phải là có ý với cô đó chứ?”
Lâm Tận Ngôn: ".."
Tông Cảnh Hạo trầm mặt xuống, lồng ngực cũng căng thẳng lên, hắn có thể nhìn ra được tâm tư của Bạch Dận Ninh với Lâm Tận Ngôn.
Lâm Tân Ngôn rõ ràng cảm thấy khí lạnh toát ra từ trêи người Tông Cảnh Hạo.
Không cần nhìn, cô cũng biết, giờ phút này sắc mặt Tông Cảnh Hạo chắc chắn là không dễ nhìn.
Lâm Tân Ngôn liếc nhìn Tô Trạm: “Sao tôi không có cảm giác gì nhỉ? Chẳng lẽ cậu là con giun trong bụng Bạch Dận Ninh, ngay cả suy nghĩ của anh ta mà cũng biết?"
Tô Trạm: "."
Thẩm Bồi Xuyên cười, tiếp lời: “Cũng không phải, chắc là con sâu”
Tô Trạm trừng mắt nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Sao anh không có lập trường gì thế? Chúng ta mới là anh em đó!”
Cậu ta nhấn mạnh hai chữ anh em như thể đang nhắc nhở hắn phải đứng về phe ai.
Thẩm Bồi Xuyên đứng sau lưng Lâm Tâm Ngôn, mở hai tay: “Anh chắc chắn cùng phe với chị dâu, cậu không có tiền, cùng phe với cậu có ích lợi gì chứ?”
Tô Trạm: ".." Lâm Tâm Ngôn quay đầu, im lặng nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi cũng không có tiền”.
“Cô không có, Cảnh Hạo có, của Cảnh Hạo chính là của cô, dù cho không phải của cô thì cũng là của con trai cô, dù sao chắc chắn cũng có tiền hơn là Tô Trạm. Đi theo cô, chắc chắn sẽ được ăn no uống say”.
Bây giờ Tông Cảnh Hạo đã có một cậu con trai Lâm Hi Thần tương lai, gia sản của nhà họ Tông chẳng lẽ không truyền cho con trai à?
A, không đúng, Tô Trạm ngồi về phía Lâm Tâm Ngôn, cười nịnh: “Chị dâu, sau này tôi cũng đi theo cô thôi.” Cậu không ngu đâu, cậu cũng muốn đi theo Lâm Tâm Ngôn, nhìn xem hiện tại Tông Cảnh Hạo cũng muốn dính lấy cô rồi. Lâm Tâm Ngôn nhíu mày, người này sao lại trở mặt nhanh như vậy?


Không phải cậu ta đang đấu võ mồm với Thẩm Bồi Xuyên à?
Sao lại chen đến bên cạnh cô rồi?
“Chị dâu..”
“Bạch
Tô Trạm định kéo cánh tay Lâm Tân Ngôn, kết quả còn chưa đụng được đến thì đã bị Tông Cảnh Hạo phất tay đẩy ra.
Tô Trạm khoanh tay, ai oán nhìn Tông Cảnh Hạo, thấp giọng lầu bầu: “Thật nhỏ mọn”

"Cậu nói cái gì?" Tông Cảnh Hạo nghiêng lỗ tai, ra vẻ như không nghe rõ. Hắn đang rất không vui vì chuyện của Bạch Dận Ninh đấy, lúc này đang cần một nơi trút giận.
Tô Trạm nháy mắt liền sợ: “Em không nói gì, không hề nói gì.”
Nhưng trong lòng thì nghĩ, có nói cũng không dám thừa nhận đầu.
Thùng thùng... Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Lâm Tâm Ngôn quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: “Chắc là Tiểu Nhụy và Tiểu Hi”
Lúc này còn có thể có ai đến được?
Mà tầng này cũng không có người ngoài vào được.
Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt nói: “Vào đi”
Cửa phòng được đẩy ra, không phải là Lâm Hi Thần hay Lâm Nhụy Hi, mà là vệ sĩ.
“Bạch tiên sinh tìm Lâm tiểu thư"
“Bạch Dận Ninh?” Tô Trạm mở to hai mắt, người này có thuận phong nhĩ à, vừa mới nhắc đến anh ta mà anh ta đã xuất hiện rồi.
Vệ sĩ khẽ gật đầu.
Lâm Tân Ngôn nghĩ đến chuyện anh ta nói muốn nghỉ ngơi ở khách sạn, hắn ta xuất hiện ở khách sạn cũng không phải chuyện

la.
“Anh ta có nói tìm tôi có chuyện gì không?” Lâm Tâm Ngôn hỏi.
“Không, chỉ nói muốn gặp cô, để tôi đi thông báo”
"Không gặp” Lâm Tâm Ngôn vẫn chưa trả lời, Tông Cảnh Hạo đã từ chối thẳng thừng thay cô. Buổi sáng đã dùng trăm phương ngàn kế để gọi đi ăn sáng, còn để cho Diệu Thanh Thanh với Lâm Tâm Ngôn gặp nhau nữa.
Cái cô Diệu Thanh Thanh này tuyệt đối chẳng phải là người tốt lành gì, nhỡ xảy ra chuyện gì, anh ta chịu trách nhiệm được không?
Bây giờ còn mặt dày đến đây, còn muốn gặp người? Không có cửa đâu. “Đi” Tông Cảnh Hạo nắm bả vai của Lâm Tân Ngôn: "Chúng ta về phòng.”
Khó khăn mới rảnh rỗi được nửa ngày, dù không làm gì mà chỉ dính với cô cũng tốt.
Bạch Dận Ninh muốn gặp người?
Kiếp sau đi!
Lâm Tâm Ngôn nhìn lướt qua người đàn ông đang ôm mình, cái người đàn ông này, lòng chiếm hữu cực mạnh, hôm nay chắc chắn cô không ra cửa được rồi: “Anh nói với anh ta, tôi có việc, có chuyện gì lần sau gặp mặt thì nói”
“Được.” Vệ sĩ quay người đi ra.
Tông Cảnh Hạo ôm Lâm Tâm Ngôn vừa mới đẩy cửa ra thì nghe thấy sau lưng có người gọi.

“Mẹ ơi” Lâm Nhụy Hi đứng ở hành lang, Lâm Tân Ngôn quay người lại đã nhìn thấy con gái, cô bé cười khanh khách, cầm trang giấy vẽ trêи tay, chạy bước nhỏ tới.
“Mẹ, mẹ thấy con vẽ đẹp không?” Bức tranh trong tay Lâm Nhụy Hi vẽ người, đều theo kiểu trừu tượng, nhưng Lâm Tâm Ngôn nhìn ra được cô bé vẽ cái gì, muốn thể hiện điều gì.
Lâm Tâm Ngôn ngồi xổm xuống, cầm tay cô bé, nhìn cẩn thận rồi nghiêm túc đánh giá: “Tiểu Nhụy vẽ rất đẹp.”
“Thật sao?” Lâm Nhụy Hi rất hưng phấn, trẻ con đều thích được khen.
Lâm Tâm Ngôn khẽ gật đầu: “Thật”.
Lâm Nhụy Hi càng vui vẻ hơn, chỉ vào người bên trong bức tranh: “Đây là mẹ, đây là con, đây là anh, đây.” Lúc nói đến ba, cô bé ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo một chút, rồi lại nhìn Lâm Tân Ngôn: “Đây là ba”.

Cô gái bé bỏng đột nhiên nghiêm túc: “Mẹ, con có ba, về sau con sẽ là đứa trẻ có ba rồi, không còn ai nói con là con hoang nữa...”.
Cô bé còn chưa nói hết đã bị Lâm Tâm Ngôn che miệng, kéo cô bé lại, xoa tóc cô bé: “Mỗi người đều có một cái miệng, lời từ trong miệng mỗi người cũng không giống nhau, trong miệng của một trăm người có một trăm hình dạng khác nhau của con, cho nên, Tiểu Nhụy không cần quan tâm đến người khác nói gì, con chính là con, là bảo bối trong trái tim mẹ”
Lâm Nhụy Hi gật đầu thật mạnh, ôm lấy cổ Lâm Tân Ngôn: “Mẹ, con cảm thấy bây giờ con thật hạnh phúc”
Lâm Tâm Ngôn nhìn con gái, cô nhóc này, hôm nay sao lại cảm tính thế?
Cô nhẹ nhàng xoa trán con gái, vén những sợi tóc lòa xòa của cô bé lên: “Mẹ biết”
Cô cảm giác được, con gái càng hoạt bát hơn so với trước kia, mỗi ngày trêи khuôn mặt đều có nụ cười. Cô biết, đây là hạnh phúc mà con cái trong gia đình bình thường mới có được.
“Mẹ, mẹ có thể đưa con ra ngoài chơi không? Con ở trong phòng mãi, buồn bực lắm” Lâm Nhụy Hi nũng nịu trong lòng Lâm Tận Ngôn.
Tông Cảnh Hạo đứng ở cửa, im lặng nhìn trời, muốn ở riêng với Lâm Tân Ngôn một lúc thôi mà khó quá vậy?
Vì sao luôn có người tới quấy rầy hắn thế?
“Được không ạ, mẹ?” Cô bé nhõng nhẽo trong lòng Lâm Tâm Ngôn, tóm lại chính là muốn mè nheo đến khi nào Lâm Tân Ngôn đồng ý mới thôi.
“Được rồi” Lâm Tâm Ngôn không muốn làm cô bé cụt hứng, khó khăn lắm mới vui vẻ như vậy, lại còn có thời gian ở bên cô bé.
"Ba, ba đi cùng chúng con nhé” Cô bé ngẩng đầu lên, lôi kéo tay của hắn, lắc lắc.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, vừa mềm mại lại đáng yêu đến mức không thể cự tuyệt nổi, Tông Cảnh Hạo sẽ không cự tuyệt con gái.
Hắn khom người ôm cô bé: “Hôm nay, ba và mẹ đều sẽ ở bên con”
“Vui quá, vui quá đi” Lâm Nhụy Hi đạp hai chân, nhích tới nhích lui trong lòng Tông Cảnh Hạo.
Bụi bẩn trêи giày đều dây hết lên quần âu của hắn, từng vết màu trắng rõ ràng. Đây cũng chính là Lâm Nhụy Hi, nếu không thì hắn làm sao có thể khoan nhượng?