Mê Hồn Luyến

Chương 59: Bắt cóc




Hahaha... hỉ sự sao? Hàn Bách anh vui mừng quá sớm rồi.

Giai Tuyết Ny bất ngờ đứng dậy cười nói sổ sàng làm tất cả mọi người đều nhíu mày nhìn cô ta.

Nhất là Lâm Tú Như, bà nhìn Giai Tuyết Ny bằng ánh mắt ngỡ ngàng..

[ Reng..Reng..Reng..]

Hàn Bách ánh mắt lạnh lẽo lướt nhìn qua Giai Tuyết Ny rồi lấy điện thoại từ túi quần ra..

- Có chuyện gì?

[ Thiếu gia, phu nhân bị bắt cóc rồi]

Câu nói như sét đánh ngang tai, Hàn Bách bóp chặt chiếc điện thoại trong tay.

Sau đó nhanh chóng tóm lấy Giai Tuyết Ny, gân xanh đã hằn trên trán vì tức giận.

- Haha.. anh..giết tôi đi.. tôi chết.. cũng có cô ta lót đường trước rồi.. tôi thua cuộc.. các người cũng đừng hòng được hạnh phúc.

Giai Tuyết Ny đã bị Hàn Bách bóp cổ đến thở cũng khó khăn nhưng lần này cô không sợ hãi nữa, thay vào đó là dáng vẻ đắc ý không chút kiêng dè.

Mất. Cô đâu còn gì để mất. Gia sản, giàu sang phú quý tất cả đều không còn. Cô chỉ hận mình không thể ra tay giết chết Hàn Bách.. Người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời cô.

Hàn Bách lấy lại được bình tĩnh, anh đẩy Giai Tuyết Ny ngã xuống sàn nhà rồi lập tức đi tìm Tống Vi.

Giai Tuyết Ny lồm cồm bò dậy, vừa định nhanh chân trốn khỏi đây thì đã bị hai tên đàn em của Hàn Bách tóm lại.

Một trong hai tên nở nụ cười quỷ dị..

- Giai tiểu thư mời cô theo chúng tôi một chuyến. Cô muốn sống phải hỏi ý kiến bà chủ chúng tôi trước đã.

Giai Tuyết Ny cười chua xót,gượng gạo. Trốn thoát khỏi tầm tay của Hàn Bách là do cô đã quá ảo tưởng rồi..

Hàn Bách là ai chứ, người tàn khốc thâm sâu như anh ta có thể tha cho cô sao, điều đó thật nực cười.

Hàn lão gia và Lâm Tú Như chỉ biết bất lực đứng nhìn Giai Tuyết Ny bị người của Hàn Bách bắt đi.

Họ chưa bao giờ thấy Hàn Bách tàn bạo như lúc này. Trước đây anh luôn nhàn nhạt đối mặt với mọi chuyện. Những chuyện ông bà tự ý sắp đặt Hàn Bách chưa bao giờ phản kháng. Riêng lần này anh khiến họ một phen thật sự bất ngờ.

...----------------...

Tống Vi nằm bệch dưới mặt đất lạnh lẽo cô mơ màng tỉnh dậy, cảm giác chân tay đã tê rần khi bị dây thừng trói chặt.

Đảo mắt nhìn xung quanh đây là căn nhà cũ nát, mùi hôi bốc lên khiến Tống Vi muốn nôn nhưng cố đè xuống, cô yên lặng nhìn sáu người đàn ông bậm trợn đang ngồi uống bia cách đó không xa.

Cô nhớ lại chuyện gì vừa xảy ra với mình..

...----------------...

_Quay lại 2 tiếng trước _

Tống Vi đang ngồi vẽ tranh trong phòng thì đột nhiên biệt thự vang lên tiếng còi báo động.

Cô đi ra xem xảy ra chuyện gì thì thấy Hạnh Nham đang vội vã chạy về phía mình với gương mặt hốt hoảng..

- Phu nhân người mau quay về phòng đi ạ.

- Có chuyện gì vậy dì?

- Có người đột nhập vào dinh thự, phu nhân mau chóng về phòng khóa cửa lại kẻo kẻ xấu tìm được sẽ không hay. Aa

Vừa nói xong Tống Vi đã thấy Hạnh Nham ngã xuống bất tỉnh, cô còn chưa kịp phản ứng thì từ phía sau bất ngờ có thứ gì đó đưa tới chụp trước mũi chưa đầy năm giây sau cô đã mơ hồ ngất xỉu.

...----------------...

- Cái nhà đó rộng lớn thật, chúng ta phải chia tận ba nhóm mới đánh lạc hướng được hết đám người bảo vệ thành công mới bắt được con nhỏ đó.

Một tên trong nhóm vừa uống cạn một lon bia không nhịn được cảm thán mà lên tiếng..

- Tốt nhất là nên nhanh chóng giải quyết nó rồi rút. Con nhỏ này chắc cũng không phải dạng vừa đâu. Nên con nhỏ kia mới ra cái giá khủng như thế.

- Lão đại, người thuê chúng ta có nói xử lý con nhỏ này thế nào không?

Tên được đàn em gọi là lão đại râu ria xồm xoàm bốc một miếng xoài bỏ vào miệng vừa nhai nhóp nhép vừa nói.

- Tặng nó cho chúng ta thưởng thức, sau đó thì khử. Tiền cũng được chuyển xong hết rồi.

- Hahaha.. Vậy thì chuyến này anh em mình lời to rồi. Đại ca mau ra tay đi chứ tụi em nôn quá đi mất..

Cả đám cười thô bỉ rồi lão đại ca đứng dậy cầm theo lon bia đi đến chỗ của Tống Vi.

- Cô em tỉnh rồi sao?

Lão ngồi xổm xuống đưa ngón trỏ đến nâng cằm Tống Vi lên, ánh mắt thèm thuồng như muốn lột sạch sẽ nội y trên người cô xuống..

Tống Vi lạnh lẽo lướt nhìn qua lão ta rồi nhếch môi khinh bỉ.

- Động vào tôi thì các người sẽ phải hối hận..

- Haha.. khẩu khí cũng lớn lắm, nhưng mà anh đây thích.

Vừa nói lão vừa sấn tới chạm vào bờ vai thanh mảnh, trắng trẻo của Tống Vi.

Khi bị bắt đi cô chỉ khoát trên người chiếc váy hai dây mặc nhà dài qua đầu gối có thiết kế đơn giản.

Cô né tránh bàn tay bẩn thỉu của lão ta, trừng mắt sát khí nhìn hắn không chút sợ hãi.

- Nếu các người muốn sống tiếp thì tốt nhất nên tránh xa tôi ra.

- Nhưng anh đây cứ muốn ăn em đấy thì sao?

Lão vuốt râu cười gian tà rồi trực tiếp lao tới đè Tống Vi nằm xuống..

- Đồ thối tha.. buông tôi ra.. buông ra..

Mặc cho cô vùng vẫy la hét nhưng lão không hề dừng tay..

- Đại ca.. đại ca ăn xong nhớ chừa phần cho bọn em với nha..hahaha.

Đám đàn em cũng nhanh chóng hưởng ứng lập tức vây quanh cười nói thô kệch..

Được tung hô tên đại ca càng thêm phấn khích lão tuột dây áo trên người cô xuống, đưa cái miệng nồng nặc mùi thuốc lá áp lên vùng cổ nõn nà khiến cô cảm thấy buồn nôn, liên tục vùng vẫy chống cự nhưng phí công vô ích, cô chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng..

- Hàn Bách.. cứu em.. Hàn Bách..Có ai không cứu tôi với..

Lão điên cuồng lao theo dục vọng đã lấn áp toàn bộ tâm trí, hung hăng tháo dây trói trên chân cho Tống Vi rồi dang hai chân cô ra.

Chiếc váy dài vướng víu làm lão nổi cáu xé toạt ra lộ phần đùi trắng mịn không chút tì vết càng khiến hắn trở nên kích thích..

Bàn tay thô ráp mơn trớn nơi bắp chân thon dài dọc lên phần đùi thẳng tắp kia khóe môi lão hiện ra nụ cười quỷ dị, lúc này Tống Vi mới cảm thấy sợ hãi, cô cố gắng nhích người ra xa lão ta nhưng tay vẫn còn đang bị trói chẳng thể xê dịch được bao xa, đôi mắt giờ đây đã đỏ hoe ngấn nước, cô ước gì Hàn Bách xuất hiện cứu cô thoát khỏi lũ quỷ đê tiện biến thái này..