Mê Hồn Luyến

Chương 41: Tình địch




Hôm nay người dậy sớm nhất không phải là Lục Đình Thâm mà chủ nhân trong gian bếp lúc này chính là người đàn ông còn lại trong nhà.

Hàn Bách mang tạp dề ăn mặc thoải mái đang đứng rán trứng..

Lục Đình Thâm từ trên lầu đi xuống, hơi rượu tối qua vẫn còn làm anh cảm thấy đau đầu, vừa đi vừa day day thái dương nét mặt uể oải hơn mọi ngày.

Anh đi thẳng vào bếp rót một ly nước uống ánh mắt lướt nhanh qua gian bếp rồi dừng lại chổ Hàn Bách, tuy tối qua uống say nhưng anh vẫn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, và hiện tại anh cùng tên này chính là tình địch của nhau..

Nghe qua thì cảm thấy nực cười quá đúng không, rõ ràng anh và Tống Vi đang là người yêu của nhau, đột nhiên từ đâu lại xuất hiện một Hàn Bách chen ngang cuộc sống của hai người họ, còn mạnh miệng tuyên bố sẽ tranh giành trái tim Tống Vi với anh.

Nhưng Lục Đình Thâm anh cũng muốn đặt cược một lần, anh muốn biết trái tim Tống Vi có thật sự dành cho anh hay không? Nếu cô thật lòng yêu anh thì làm gì phải sợ, còn nếu ngược lại thì anh đành chúc cho cô hạnh phúc cùng người cô yêu thôi..

Lục Đình Thâm khẽ cong môi, đặt ly nước lên bàn rồi xắn tay áo đi vào bếp.

Hàn Bách nhìn Lục Đình Thâm lấy cà chua ra cắt cũng không ngạc nhiên, anh tiếp tục làm việc của mình.

Tống Vi đã chuẩn bị quần áo đầu tóc tươm tất từ trên lầu đi xuống, vốn định là lặng lẽ chuồn đi làm luôn nhưng nghĩ đi nghĩ lại không thể để hai tên kia cứ ngồi chờ mãi nên quyết định ghé vào bếp một chút.

Nhìn hai người đàn ông đang phát ra hàn khí trong gian phòng bếp khiến cô không rét mà run chỉ nấu ăn thôi mà có cần phải đằng đằng sát khí thế không chứ..

- Nè.. em đi làm rồi đó hai người tự ăn đi nha. Em sẽ ăn sáng không công ty. Bái bai.

Tống Vi chơi bài đánh nước rút, cô nhanh tiếng nói rồi vọt lẹ ra ngoài lên xe lái đi mất..

Bỏ lại hai người đàn ông kia ngơ ngác nhìn theo. Cô không ăn Lục Đình Thâm cũng chẳng muốn nấu nữa. Anh bỏ dao xuống đổ phần rau củ vừa cắt xong vào thùng rác rồi bỏ ra ngoài.

Hàn Bách chỉ cười nửa miệng một cái rồi anh tiếp tục nấu cho xong, nấu xong tự mình thưởng thức, ăn xong lại tự tay rửa sạch chén bát rồi mới ra ngoài.

- Tôi muốn nói chuyện với anh.

Hàn Bách định lên lầu nhưng câu nói của Lục Đình Thâm làm anh dừng bước, môi mỏng khẽ cong lên,đút một tay vào túi quần anh thong thả đi đến ngồi đối diện với Lục Đình Thâm..

- Anh muốn biết chuyện trước đây của tôi và tiểu Vi?

- Dĩ nhiên tôi cần tìm hiểu một chút về tình địch của mình. Điều khiến tôi thắc mắc nhất chính là lai lịch của Vi Vi về hai năm trước có điều tra thế nào cũng tra không ra..

Lục Đình Thâm nét mặt nghiêm túc, anh cau mày nhìn Hàn Bách bằng ánh mắt lạnh lùng..

Hàn Bách cười nhạt, anh thoải mái ngã người ra sau ghế..

- Đương nhiên là tìm không ra rồi. Vì cô ấy là người của Hàn Bách tôi làm sao ai muốn điều tra là điều tra được...

Lục Đình Thâm lại cau chặt mày hơn anh im lặng chờ Hàn Bách nói tiếp

- Hai năm trước tiểu Vi là vợ tôi. Chúng tôi mang danh nghĩa vợ chồng dựa trên hợp đồng hôn nhân..

- Cuối cùng lại để cô ấy gặp phải người xấu không bảo vệ được cho người mình yêu, anh không có tư cách yêu Vi Vi.

Lục Đình Thâm ánh mắt nhìn Hàn Bách càng sắc lạnh miệng anh cười đầy khinh bỉ rồi tiếp lời

- Anh có biết nếu cô ấy không được điều trị kịp thời thì đã mất đi bàn tay trái của mình rồi không? Một cô gái hơn nửa đêm lang thang ngoài đường thân hình đầy máu liều mạng chắn trước đầu xe để cầu cứu, tình yêu của anh là như thế?. truyện kiếm hiệp hay

Sắc mặt Hàn Bách lúc này đã vô cùng lãnh khốc, anh đứng dạy lạnh lùng tuyên bố trước Lục Đình Thâm

- Tôi sẽ dùng cả đời này để chuộc lại lỗi lầm của mình.

Lục Đình Thâm cười nhạt nhẽo nhìn theo bóng lưng Hàn Bách trên cầu thang, anh cũng dõng dạc tuyên bố

- Lục Đình Thâm tôi nhất định không để Vi Vi trở về vòng tay của anh lần nữa.

...----------------...

Tống Vi ngồi trước màn hình máy tính chiếc bụng nhỏ của cô đã đánh trống liên tục từ khi vào công ty cho đến giờ.

Cô xoa xoa bụng rồi nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ sáng thôi mà nếu chờ tới bữa trưa e là cô sẽ kiệt sức vì đói mất..

- Cũng tại hai cái con người kia, mỗi lần gặp mặt không khiến mình ngượng chết thì cũng chọc mình đến phát nản.. Hại mình phải trốn thế này..

Vừa lẩm bẩm cằn nhằn ai kia cô vừa mở hộc tủ tìm xem có thứ gì ăn được không chứ có mỗi tách cà phê vốn không thể chống đỡ nổi đến trưa..

- Sếp.. hôm nay chị không ăn sáng đúng không?

Đường Nguyệt Nhi đẩy ghế ra xa bàn làm việc xoay về hướng Tống Vi cười hỏi

- Sao em biết?

- Bụng chị đã réo ầm ĩ thế kia rồi, còn không mau đi ăn đi nếu không lát nữa tại té xỉu bây giờ..

Đường Nguyệt Nhi che miệng cười khúc khích trêu chọc Tống Vi..

- Đi giờ này sao? Chị lười quá, em có gì ăn không cho chị ăn đỡ đi, chờ tới bữa trưa chị em mình đi ăn luôn..

- Em không có...

Đường Nguyệt Nhi lắc đầu chu môi trả lời Tống Vi khiến cô bĩu môi ỉu xìu

[ Reng Reng Reng]

Tống Vi nhàm chán nhấc máy điện thoại bàn..

- A lô..

[ Sếp có một người thanh niên đến tìm chị, anh ấy không có hẹn trước vậy chị có tiếp không ạ?]

" Thanh niên sao? Đừng nói là mò tới tận công ty nha.."

Một ý nghĩ rùng rợn xẹt qua trong đầu Tống Vi khiến cô thoáng rùng mình..

[ Sếp.. a lô.. ]

- À ờ.. em tả thử người đó chị nghe đi..

Nữ lễ tân nhìn một lượt người đàn ông đứng trước mặt mình rồi nói..

[ Dáng cao, lịch lãm, ánh mắt cool ngầu đặt biệt là rất đẹp trai.. À..à anh gì ơi.. Sếp của chúng tôi còn chưa đồng ý gặp anh...anh ơi..]

Nghe đến đó thôi Tống Vi cũng ngầm biết được chuyện gì đang diễn ra bên dưới rồi, cô đỡ trán thở dài một tiếng gục mặt xuống bàn làm việc, yên phận chờ người thanh niên kia đang xông lên tìm mình..

[ Cạch..]