Mê Hoặc Tỷ Phu - Khuyết Nhất

Chương 40: Người đàn ông trưởng thành đáng ghét.




Edit: Hanna
Beta: Heulwen


Một tuần sau Tống Phi Vũ phải thi cuối kỳ, thành phố Trường Hải nghênh đón trận tuyết lớn đầu tiên trong mùa đông.

Nhiệt độ cũng đã giảm xuống dưới không độ, Tống Phi Vũ mặc áo khoác lông vũ dày dặn để chống lại cái lạnh khắc nghiệt này.

Khi kiểm tra, việc cô nghiêm túc ôn tập vào nửa tháng cuối rất có hiệu quả, cô làm được hết các câu hỏi về kiến thức cơ bản, còn kiến thức chuyên ngành thì làm được ít hơn một chút, vì vậy cô rất tự tin sẽ không phải thi lại.



Kết thúc thi thì kỳ nghỉ đông cũng tới, Tống Phi Vũ đã mua xong vé máy bay về nhà, ngày mai bay, nhưng cô cũng không nói cho người đàn ông kia biết. Hơn nữa, ngày đó đi công ty, cuối cùng cô cũng không nói ra quyết định sẽ dọn về ký túc xá, vì vậy người đàn ông đều không biết gì hết.

Bên này Chu Chính vội đến sứt đầu mẻ trán, càng gần đến cuối năm, chuyện trong công ty càng nhiều, lại có Diêu Phỉ dây dưa không dứt, ép tới mức anh sắp không thở nổi.

Sau khi ở nhà một đêm, Tống Phi Vũ thu thập đồ đạc, cũng không nói tiếng nào, gọi xe taxi trực tiếp đến sân bay, thật trùng hợp, cô mới vừa xuống xe, liền nhận được điện thoại của người đàn ông.

“Này, em đang ở đâu?” Trong giọng nói của Chu Chính mang theo sự mệt mỏi.


“Trường… trường học.” Tống Phi Vũ run run tay, vì nói dối anh nên cô thấy chột dạ.

“Thi xong rồi, hôm nay tới công ty tìm anh, anh đưa em đi ăn cơm.” Chu Chính rầu rĩ nói.

“Không được, em… Em… Em đến sân bay rồi.” Tống Phi Vũ vẫn nghĩ tốt nhất nên ăn ngay nói thật.

“Cái gì?!” Giọng nói Chu Chính mang theo khiếp sợ.

“Em được nghỉ, hơn nữa chị của em cũng về nhà rồi, anh cũng bận, em không cần thiết phải ở lại thành phố Trường Hải.” Tống Phi Vũ giải thích.

“Vậy em cứ về trước đi! Chị gái em cũng gần sinh rồi, nên ở bên cô gái nhiều hơn.” Giọng nói của Chu Chính không nghe ra là vui hay buồn


Tống Phi Vũ xấu hổ muốn ngắt điện thoại, nhưng người đàn ông này lại không làm, cô đành phải nói: “Anh rể, em cúp máy trước, tạm biệt…”

“Tít tít tít…” Chu Chính nghe được tiếng sau khi tắt cuộc gọi, ném di động lên trên sô pha.

Tống Phi Vũ không biết trong lòng người đàn ông nghĩ cái gì, nhưng cô quyết tâm rời xa, khẳng định sẽ không trêu chọc anh nữa.

Trước khi lên máy bay, cô gửi tin nhắn báo cho Tống Viện, sau khi lên máy bay rồi cũng không thấy hồi âm, cô nghĩ có khả năng Tống Viện chưa đọc tin nhắn.


Lúc xuống máy bay, ba cô tới sân bay đón cô, Tống Phi Vũ hỏi xem Tống Viện đâu, thế nhưng ba cô lại nói, cô ấy không về nhà.

Tống Phi Vũ lập tức cảm thấy không thích hợp, ngày hôm đó Tống Viện ra sân bay là chính cô đi đưa, sao lại thế này? Sao có thể không ở nhà?

Tống Phi Vũ muốn gọi điện hỏi người đàn ông kia một chút, nhưng nghĩ lại có ba Tống ở đây nên cô đành từ bỏ.

Về tới nhà, mẹ Tống đã làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, Tống Phi Vũ được ăn uống thỏa thích, chờ cơm nước xong xuôi, cô còn nói chuyện tâm sự một lúc lâu với ba mẹ, sau đó mới về phòng ngủ của mình.

Cô thật sự không thể yên lòng về Tống Viện, cô gọi điện thoại, không ai nhận, cô đành phải liên hệ với người đàn ông kia.



“Alo! Ai đấy?” Chu Chính đã uống say, hai mắt nhắm nghiền, nằm vật trên sô pha, nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, mới đầu anh không muốn nhận, nhưng vẫn cứ kêu mãi, anh bất đắc dĩ lấy di động từ dưới người ra một cách gian nan.

“Là em, anh rể.” Tống Phi Vũ có chút xấu hổ, vì vậy nói chuyện rất nhẹ nhàng.

“Em là ai, ai là em!?” Chu Chính rung đùi đắc ý, thần trí không rõ ràng.

“Em đây! Là em, Tống Phi Vũ.” Nhất định người đàn ông kia lại uống say, ngay cả giọng nói của cô cũng không nhận ra.

“Tôi không biết, các cô cút đi, đều cút hết đi! Đi rất xa…” Chu Chính nắm chặt di động, say khướt mà mượn rượu nói linh tinh.

“Ai!” Tống Phi Vũ thở dài một hơi, đàn ông say, nói cái gì cũng vô dụng.

“Tiểu Vũ, em đừng đi, anh mệt mỏi quá, đừng đi.” Chu Chính cũng không biết phát điên cái gì, giọng điệu lại trở nên đáng thương, còn mang theo cầu xin.

Tống Phi Vũ chưa khi nào gặp qua người đàn ông như vậy, trong lòng mềm nhũn, người đàn ông trưởng thành này, quả thật đáng ghét.