Đối mặt với sự theo đuổi nhiệt tình của người đàn ông, Tống Phi Vũ không biết làm thế nào, cô ngẫm lại mối quan hệ của mình và Chu Chính, nghĩ muốn từ chối nhưng vẫn không đủ nhẫn tâm nói ra.
Nhanh chóng đã tới cuối tuần, người đó nói sẽ bày tỏ lần nữa với cô, đến lúc đó cô phải làm thế nào đây?
Trời sẩm tối cô mới về đến nhà, Tống Phi Vũ cảm thấy phiền lòng nên một mình xuống phòng gym dưới nhà để chạy bộ.
Đã lâu cô chưa tới phòng gym, trước kia thì thường hay tới cùng anh nhưng bây giờ anh đang bận chuyện chi nhánh công ty nên hai người đã lâu chưa gặp mặt.
Cô mở chế độ cao nhất trên máy chạy bộ rồi chạy nửa tiếng, đến khi quần áo trên người ướt đẫm cô mới dừng lại.
Chu Chính đẩy cửa bước vào nhìn thấy cô gái đang đưa lưng về phía anh uống nước, bộ đồ thể thao trên người ướt đẫm, anh đi qua đúng lúc cô xoay người lại.
"Anh rể?" Tống Phi Vũ nhìn thấy anh, não bộ tự giác căng thẳng.
"Chạy bộ?" Chu Chính nhìn cô chằm chằm, da thịt thiếu nữ trắng mịn thấm đầy mồ hôi, anh đưa khăn lông của mình cho cô.
"Cảm ơn anh." Tống Phi Vũ nhận khăn xong lại xoay người đi, im lặng lau mồ hôi.
Chu Chính nhìn ra cô không mấy hứng thú nên đành phải ôm cô từ phía sau, nói: "Gần đây bận bịu nên không quan tâm đến em!"
Tống Phi Vũ không nói gì để anh tuỳ ý ôm chặt mình.
Chu Chính ngứa ngáy tay chân vuốt ve eo thon của cô, anh vén áo lên phía trên để cảm nhận được làn da mềm mại dưới tay, hô hấp dần trở nên nặng nhọc.
Người đàn ông này muốn gì Tống Phi Vũ không nghĩ cũng biết nhưng cô không ngăn cản, miệng lại nói: "Em hơi mệt."
"Tôi sẽ nhẹ thôi." Chu Chính xốc quần áo thể thao của cô lên, áσ ɭóŧ màu trắng lộ ra ngoài bị anh phủ bàn tay lên vuốt ve, xoa nắn, cảm nhận da thịt đàn hồi.
Người đàn ông không mấy khi dịu dàng nhưng Tống Phi Vũ vẫn chưa chấp nhận được, nắm lấy cổ tay anh: "Em không muốn làm."
Chu Chính không có ngừng tay lại, cự vật của anh đã cương lên chống vào trái đào vểnh của cô, cọ cọ nói: "Thật sự không được sao?"
"Anh đừng cọ nữa, hôm nay thật sự không được." Tống Phi Vũ giãy giụa, có điều đàn ông đang lúc tϊиɧ ŧяùиɠ lên não thì chẳng bao giờ để mỡ vuột khỏi miệng mèo, anh vẫn kéo áσ ɭóŧ của cô xuống.
Hôm nay Chu Chính mặc một bộ quần áo thể thao nên dươиɠ ѵậŧ dưới háng cương lên rất rõ, anh bế cô gái lên, xoay mặt cô lại để nhìn cho rõ gương mặt đang thiếu kiên nhẫn này, đôi mắt anh tối lại.
"Anh rể à, để hôm khác đi, hôm nay em còn có việc." Tống Phi Vũ không phát hiện ra anh có chút bất thường.
Chu Chính thô bạo cởi xuống chiếc quần thể thao ôm sát của cô, xem ra anh đã bỏ mặc cô trống vắng lâu lắm rồi.
"Anh là đồ khốn! Anh!" Tống Phi Vũ bị anh đè xuống thảm yoga, hai chân bị tách ra, mông vểnh lên, anh móc côn ŧᏂịŧ của mình ra ngoài để ở ngay cửa vào của huyệt thịt, cưỡng chế cắm vào trong.
Chu Chính không nói tiếng nào, cự vật bị huyệt nhỏ sít sao của cô kẹp chặt đến mức lớn thêm một cỡ, anh thẳng lưng xỏ xuyên vào, thân gậy thô tráng lấp đầy âʍ đa͙σ của cô.
"Cút... A.... " Tiểu huyệt của Tống Phi Vũ bị căng ra hết cỡ, từng lớp thịt mềm ôm lấy thân gậy của anh, tuy rằng lần này không phải là cô tình nguyện làm nhưng huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ lại kẹp chặt anh.
"Chỗ nào không vui? Nói cho tôi biết!" Chu Chính thở hổn hển, chộp lấy mông cô kéo từng cái, cự vật tím đen với đường nét thô ráp đâm sâu vào, tiếng 'phụt phụt' vang lên ở vách ngoài.