Mê Đắm Chí Mạng

Chương 30: Quên rồi thì ôn lại




Bị bế lên, Nhật Sam hiển nhiên phản kháng kịch liệt với hành động như thế này.

Cho đến khi dừng trước căn phòng, Nguỵ Kính Dụ buông xuống thả cô trên giường. Vân Nhật Sam mới thôi việc la hét ầm ĩ.

Khi này trong căn phòng yên tĩnh, Vân Nhật Sam bất an khi ở nơi chỉ có hai người. Nhìn Nguỵ Kính Dụ đầy cảnh giác, lấy tấm chăn trên giường che lên mình.

Ngụy Kính Dụ cau mày nhìn hành động này. Lần đầu thì chủ động tự lên giường hắn, lần thứ hai thì không nói đến, lần thứ ba cũng chính tự bản thân cô dâng tới cửa.

Giờ bày ra bộ dạng sợ sệt hắn, như thể trông mắt Vân Nhật Sam hắn chính là một cầm thú vậy.

Ngụy Kính Dụ xoay người rời đi, trước khi đóng cửa còn không quên mà khẳng định.

“Sau này em sẽ ở lại đây.”

Cạch một tiếng, cửa phòng được đóng lại.

Vân Nhật Sam lùi vào thành giường, ánh mắt ngó nghiêng khắp căn phòng. Nội thất hay tất cả, đều vẫn còn khá mới. Như kiểu cô là người đầu tiên sử dụng nơi đây vậy.

Ánh mắt nhìn xuống phần đầu gối sưng lên, giờ cô mới cảm nhận rõ cơn đau nhức.

Không lâu sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Vân Nhật Sam nhìn về hướng đó đầy cảnh giác. Một người giúp việc đã độ tuổi trung niên he hé mở cửa, trông thấy cô liền cúi người chào. Lẳng lặng lại gần đặt một phần ăn lên bàn.

“Đây là cháo thịt bằm thưa cô. Ông chủ bảo cô mới khỏi bệnh, nên tôi đoán sẽ tốt cho cơ thể nếu cô dùng món này.”

Giao xong phần ăn, người giúp việc liền rời đi.

Vân Nhật Sam cả ngày trời không ăn, nhìn bát cháo nghi ngút khói. Lần nữa không kiềm được mà di chuyển lại gần.

Bắt đầu ăn từng muỗng, món cháo vừa nấu xong, vị tương đối ngon. Khiến Vân Nhật Sam rất nhanh đã ăn hết bát cháo nhỏ.

Đặt bát cháo xuống bàn, cô bắt đầu đi xung quanh căn phòng. Đến lúc định bước ra mở cửa, thì đã nhận ra căn phòng bị khoá. Siết chặt tay nắm cửa, Vân Nhật Sam vẫn không thể hiểu nổi ý định Nguỵ Kính Dụ.

Vân Nhật Sam lẳng lặng đến bên góc giường, cẩn thận ngồi xuống. Màn đêm trôi qua trong sự yên tĩnh. Dần dần, vì sự mệt mỏi. Bản thân cô cũng theo đó thiếp dần đi.

Trời vừa hửng sáng, Vân Nhật Sam mới chợt tỉnh lại. Lần nữa ngó nghiêng khắp căn phòng.

Bước vào nhà tắm, mọi thứ nguyên vẹn chưa được bóc nhãn. Vân Nhật Sam mở vòi nước, lấy nước rửa mặt để khiến cho bản thân tỉnh táo trở lại.

Vừa di chuyển lại hướng cửa, thì mới nhận ra đã được mở khoá.

Cô trực tiếp đẩy ra mà đi xuống dưới nhà, vừa hay bắt gặp Nguỵ Kính Dụ ngồi trên ghế thư thái làm việc.

Vân Nhật Sam không đoái hoài, trực tiếp hướng ra phía cửa lớn rời đi. Nhưng vừa bước ra thì rất nhanh đã có hàng vệ sĩ đứng chặn cửa. Không tránh khỏi việc tức giận, Vân Nhật Sam trực tiếp lại hướng bàn của người đàn ông.

“Ngụy Kính Dụ, người có quan hệ với anh là Vân Nhật Hạ chứ không phải tôi. Anh có muốn giam giữ thì kiếm em gái tôi. Tôi chắc chắn cô ta sẽ hài lòng!”

Ngụy Kính Dụ vẫn làm việc, nghe cô nói mới ngưng lại. Hắn ngẩng mặt lên nhìn người con gái đã bước lên giường hắn mà vẫn mặt dày phủ nhận.

“Em chắc người trên giường là cô ta chứ không phải em?”

Nghe câu này, Vân Nhật Sam hơi cau mày. Nhưng thoạt nhìn gương mặt hai người rất giống nhau, làm sao người đàn ông này có thể nhận rõ.

Nhưng chưa để cô suy nghĩ, bàn tay to lớn của người đàn ông đã kéo cô ngồi trên người hắn. Giọng nói trầm thấp từ tính cứ thế vang lên.

“Nếu không nhớ, thì nhìn cho kĩ.”

Bị kéo ngồi xuống đùi người đàn ông, trước mặt Vân Nhật Sam giờ phút này hiện ra đoạn video ngắn trên laptop. Mà nội dung hiển thị trên đó chính là đêm lần đầu khi cô nhận tiền mà đến khách sạn Liễm Dực.

Khung cảnh ân ái của cả hai hiện lên, cả thanh âm rên rỉ làm người nghe không khỏi ái ngại, lần nữa khiến Vân Nhật Sam không khỏi đỏ mặt. Bàn tay trực tiếp gấp chiếc laptop lại.

Mà giọng nói trầm thấp dụ dỗ cứ vang lên bên tai.

“Không sao, quên rồi thì ôn lại.”

Bàn tay người đàn ông siết chặt eo nhỏ, để cô ngồi gọn trong lòng hắn. Vân Nhật Sam biết bản thân đối diện với hắn không thể phản kháng. Lần nữa lặp lại việc hôm qua. Nếu thật sự đã lọt vào tay hắn rồi, không thể thoát, vậy cứ trực tiếp thuận nước đẩy thuyền thôi.

“Hôm qua, anh bảo anh sẽ giúp tôi.”

Ngụy Kính Dụ buông lỏng tay đang siết lấy người Vân Nhật Sam. Ngầm ra lệnh cho người hầu mang đồ ăn lên. Sau đó mới tiếp tục lắng nghe.

“Tôi sẽ phải trả những gì?”

Nguỵ Kính Dụ cảm thấy nực cười, bàn tay to lớn áp lên gương mặt nhỏ, khẽ xoay để tầm mắt của cô đối diện với hắn.

“Nếu đoán không lầm, nguồn hy vọng duy nhất của em là mẹ em. Giờ bà ấy rời đi rồi. Em vẫn nghĩ đến việc phải trả gì sao? Tôi cứ tưởng em sẽ cố chấp một mình ngu ngốc tự thân đối diện với Vân gia chứ.”

Quả thực, ban đầu cô định sẽ ngu ngốc làm vậy. Tới đâu thì tới. Nhưng đối diện với người đàn ông trước mặt, luôn khiến bản thân không khỏi phải thay đổi nhận định.

Vân Nhật Sam cũng công nhận rằng, cô thật không biết suy nghĩ. Toàn làm cho lão Vân Chi Thành nổi điên, còn chẳng màng đến bản thân.

Chí ít Vân Nhật Sam cũng phải khiến người Vân gia trả giá vì những gì họ làm với cô và mẹ cô. Vậy mà cô cứ luôn nghĩ đến cái chết, muốn cùng với mẹ mình đoàn tụ.

Người hầu lúc này chậm rãi bưng hai phần ăn, Nguỵ Kính Dụ mới buông cô ra. Kéo Vân Nhật Sam ngồi xuống vị trí bên cạnh.

“Ăn đi.”

Dù gì bản thân cũng đang ở trong tròng không thể thoát, Vân Nhật Sam không cãi lời, trực tiếp ăn.