Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 76




Laura từng nhiều lần giao đấu với các Alpha trong quân đội. Trong mười trận đấu, cô thắng sáu lần, thua bốn lần.

Nhược điểm lớn nhất của cô chính là sức mạnh không đủ, buộc phải dựa vào kỹ thuật để giành chiến thắng.

Ngoài ra, cô còn có lợi thế nhờ vào khả năng cảm nhận nhạy bén, được cải thiện nhờ thị giác và khứu giác vượt trội.

Giống như ngay lúc này.

Hương hoa nhài nở rộ, mùi thơm ngào ngạt len lỏi trong hang đá, nơi Laura đang bị Caesar thẩm vấn. Cô bực bội hỏi anh, "Ngài điên rồi à? Nếu tôi có liên quan đến tay súng bắn tỉa, vừa rồi tôi đã không cứu ngài."

Phần lưng cô áp sát vào vách đá lạnh buốt, nhưng gương mặt và lòng bàn tay lại nóng bừng. Nóng đến mức tưởng như có thể làm tan băng, nhưng không thể làm tan lớp kim loại lạnh ngắt từ họng súng.

Caesar hỏi, "Các người đã tuyên truyền gì với Emilia?"

"Chẳng tuyên truyền gì cả," Laura đáp. "Thưa ngài, ngài không thể ngăn cản người ta từ bỏ bóng tối để bước ra ánh sáng."

Từ bỏ bóng tối để bước ra ánh sáng.

Caesar bật cười trước chín chữ đó. Hơi thở của anh đều đặn, nhưng tay lại siết chặt thêm, như con rắn luồn lách vào kẽ suối. Anh nói, "Đưa Emilia quay về. Tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm các người."

Laura đặc biệt ghét ngữ điệu của Caesar vào những lúc như thế này. Nhưng ngay lúc này, yếu điểm của cô đã bị nắm gọn, như bị mũi dao sắc bén ép sát vào linh hồn và thể xác.

Kim loại lạnh buốt tựa như ánh sáng chết chóc trên lưỡi dao, cũng giống hệt hương pheromone mang tính xâm lược của Caesar, lạnh lẽo mà ám ảnh, như thể ngay khoảnh khắc tiếp theo sẽ hủy diệt tất cả.

Laura nói, "Ngài đang bức cung tôi."

Mái tóc bạc của Caesar xõa xuống bên má, một lọn nhẹ bẫng bị cành cây cào xước trong lúc chạy trốn. Anh nghiêng nhẹ đầu, giọng điệu bình thản, "Em quên tôi từng làm gì sao?"

Laura nhớ lại cuộc thẩm vấn lần đầu tiên. Trong tay Caesar là chiếc roi da. Cô nhớ anh thẳng tay xử phạt một tù nhân trước mặt cô, từng khớp xương của kẻ đó bị rút gãy hoàn toàn.

Mùi máu tanh nồng nặc dường như xuyên qua ký ức, thâm nhập vào khứu giác của cô lúc này. Laura rùng mình, cơ thể căng thẳng như dây đàn.

Thế nhưng, thứ đầu tiên cảm nhận được trạng thái tinh thần của cô không phải Caesar, mà chính là khẩu súng lạnh lẽo đang dí sát vào da thịt.

Trong khẩu súng của Laura còn năm viên đạn – do chính tay cô nạp vào. Vũ khí nhỏ gọn nhưng sức công phá cực lớn.

Cô không chắc Caesar đã tháo chốt an toàn hay chưa. Anh dường như rất thích kết hợp nguy hiểm với những trò như thế này. Dù biểu hiện bên ngoài trông có vẻ bình thản, Laura dám cá rằng bên trong anh đang hưng phấn tột độ.

Dưới vẻ ngoài kiềm chế là một trái tim điên cuồng – giống y như bản chất của cả hai người họ.

Suy cho cùng, Laura được tạo ra dựa trên chuỗi gen của Caesar.

Khẩu súng lại dí sát hơn.

Lượng adrenaline trong cơ thể Laura tăng vọt. Trước lằn ranh sinh tử, cô cố gắng giữ bình tĩnh, không để tâm lý bị ảnh hưởng bởi sự đe dọa của đối phương.

Cô nói, "Tôi biết ngài muốn duy trì sự ổn định trong gia đình, nhưng ngài không thể kiểm soát suy nghĩ của tất cả các thành viên."

Caesar hỏi lại, "Cái đầu nhỏ bé như hạt óc chó của em chỉ nghĩ được tới đó thôi sao?"

Đôi chân của Laura không thể động đậy. Một chân bị Caesar ghim dưới đầu gối, chân kia bị tay anh siết chặt, áp xuống. Cô cảm thấy tình cảnh của mình lúc này còn thảm hơn miếng bánh nếp trong quán ăn. Nếu không nhờ thể chất mềm dẻo được cải thiện, cô e rằng bản thân đã bị bẻ gãy làm đôi.

Tiếng nước nhỏ giọt vọng qua các vách đá, nghe rõ mồn một trong không gian chật hẹp.

Càng tệ hơn, điều cô không thể nói ra chính là việc giờ đây, ngay cả lời nói cũng phải được kiểm soát – tránh để âm thanh vô tình khiến đối phương càng thêm phấn khích.

Mồ hôi trên trán Laura rịn ra, nhỏ giọt dọc theo những lọn tóc.

Caesar đưa khẩu súng đến gần để cô nhìn rõ. Ngón tay anh đặt trên cò súng. Sự đe dọa ngầm khiến cơ thể Laura khẽ run – dù cô biết anh sẽ không bóp cò, nỗi lo súng cướp cò vẫn ám ảnh.

Caesar hỏi tiếp, "Emilia và Angus có quan hệ gì?"

Những câu hỏi không liên quan đến chính trị hay lợi ích, Laura sẵn lòng trả lời, "Tôi nghĩ là quan hệ chủ tớ."

Caesar nhìn sâu vào mắt cô, khiến cô buộc phải nhìn họng súng mỗi lúc một sâu hơn. Anh nói, "Em biết rõ từ lâu rồi."

Laura thở gấp. Cô nghiến chặt răng, "Phải."

"Angus đã có mối quan hệ vượt xa chủ tớ với Emilia từ trước. Em biết, và em đã che giấu chúng khỏi tôi," Caesar chậm rãi nói, khẩu súng ép qua cánh hoa nhài, tựa như nghiền nát tổ ong. Nhưng anh lại làm như không thấy, "Em là một kẻ nói dối."

Laura không nói gì. Cô với tay túm lấy cà vạt của Caesar, kéo mạnh. Cơ thể anh dù vừa trải qua truy sát vẫn khỏe mạnh dưới lớp áo sơ mi đen. Laura cắn chặt răng, cố gắng không phát ra âm thanh nào.

Caesar không vội chờ câu trả lời từ cô. Anh quan sát phản ứng của cô, như muốn xác thực suy đoán của mình.

Anh biết rõ Laura sẽ không nói ra.

...

Cô giỏi nói lời đường mật, cũng giỏi nói dối. Nhưng nếu liên quan đến nguyên tắc, miệng cô sẽ cứng rắn như thép.

Caesar thì khác. Tư duy của anh không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc. Anh tiếp tục, "Để tôi đoán xem, cú bắn lần trước em nhắm vào tôi không phải ý của Herman, đúng không? Herman không muốn đối đầu trực tiếp với công dân Đế quốc. Ngay từ bức thư đầu tiên gửi đến người dân, có thể thấy ông ta là một người yêu hòa bình."

Mặt Laura càng đỏ hơn.

Sự chọn lọc gen nhân tạo đã khiến cô có khả năng cảm nhận nhạy bén hơn người thường. Nếu Caesar dùng bạo lực, cơn đau sẽ nhân lên gấp bội. Còn nếu anh cố tình trêu đùa hay xoa dịu, cảm giác mang lại cũng sẽ tăng lên nhiều lần.

Caesar nói tiếp, giọng chắc nịch, "Tôi đoán nội bộ của tộc Asti vẫn chưa đạt được sự thống nhất. Herman với chủ trương ôn hòa không thể khiến tất cả bọn họ tin phục. Tay súng bắn tỉa vừa rồi, khẩu súng hắn dùng cũng giống hệt với loại từng được dùng trong cuộc nổi loạn của người Asti. Điều đó chứng tỏ vẫn còn kẻ trong số các người muốn dùng bạo lực để lật đổ tôi."

Laura hít thở khó nhọc. Lồng ngực như bị khẩu súng ép chặt, khiến không khí trong phổi dần cạn kiệt. Một cảm giác run rẩy tràn ngập cơ thể, khiến cô gần như không thể ổn định nhịp thở.

"... Một số người Asti đang bị lợi dụng. Laura, em cũng bị lợi dụng," Caesar nói. "Các người khao khát tự do, nhưng lại có những kẻ chỉ muốn quyền lực, muốn trải nghiệm cảm giác phá hủy người khác."

Laura không biết anh đang nói thật hay chỉ cố tình gây nhiễu loạn. Cô không thể tập trung vào lời anh nói vì toàn bộ sự chú ý đều dồn vào khẩu súng lạnh lẽo kia.

Caesar nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt như của một cỗ máy vô cảm. Anh quan sát sự kiên nhẫn của cô, từng chút một, ép buộc cô phải đối diện với áp lực này.

Anh khẽ nói, như một mệnh lệnh cuối cùng, "Quay về nói với Herman rằng, tôi chấp nhận cuộc gặp mặt riêng, nhưng không qua kênh chính thức."

Laura ngửa đầu, nhìn lên vách đá đen lạnh lẽo. Tay cô dần buông lỏng, sức lực như bị rút cạn. Vách đá lạnh lẽo tựa hồ khiến nhịp tim cô lạc nhịp, giống như khung cảnh pháo hoa rực rỡ giữa đêm hè, nhưng ngay lúc này, trước mắt cô chỉ là một khoảng đen mịt mùng.

Caesar bất ngờ vứt khẩu súng xuống đất. Anh kéo Laura vào lòng, vòng tay ôm cô thật chặt, khác hẳn thái độ lạnh lùng ban nãy.

"Nghe này, em bé ngoan, cứ tựa vào tôi như vậy," Anh dịu dàng nói, giọng như thể đây là sự an ủi duy nhất cô cần.

Cái tên khốn kiếp này.

Kẻ khuấy động mọi chuyện chính là anh. Giờ người xoa dịu cô cũng lại là anh.

"Về phần Emilia, tôi sẽ từ từ thuyết phục em ấy," Caesar thì thầm. "Nhưng... chuyện đó không phải để bây giờ."

Có những thứ quan trọng hơn, chẳng hạn như chăm sóc một Omega đang run rẩy trong vòng tay anh.

Mặt Laura áp vào vai anh, cuối cùng cũng ngửi thấy hương pheromone quen thuộc. Cô liếc xuống, nhìn khẩu súng bị vứt sang một bên, lớp kim loại phản chiếu ánh sáng lấp lánh, giống như những vũng nước lóng lánh dưới ánh nắng mùa hè.

Caesar đưa tay vuốt nhẹ môi cô, cúi đầu, đặt lên đó một nụ hôn sâu.

Laura không chống cự. Cô đã kiệt sức, không còn sức đẩy anh ra.

Rõ ràng Caesar không định dừng lại ở một nụ hôn. Anh luồn tay vào mái tóc cô, cúi sát, cắn lên tuyến thể của cô.

Laura phát ra âm thanh yếu ớt, trong đầu hiện lên truyền thuyết về ma cà rồng.

Người ta kể rằng, chiếc răng nanh của ma cà rồng có thể tê liệt thần kinh, khiến con mồi cảm thấy khoái lạc tột cùng trong quá trình bị hút máu.

Laura nghĩ, có lẽ cảm giác bây giờ của cô chính là thứ độc dược từ răng nanh đó.

Caesar, đồ khốn kiếp.

Laura đến căn cứ vào lúc nửa đêm.

Caesar nhận ra không thể giữ cô lại, nhưng trước khi để cô đi, anh đã tìm mọi cách để lưu lại dấu ấn của mình trên cơ thể cô.

Tên Alpha biến thái.

Cổ của Laura sắp bị Caesar cắn nát. Cô thậm chí còn mạnh mẽ đề nghị anh đi làm ở nhà máy sản xuất chân gà rút xương, bởi kỹ năng cắn của anh thật sự quá đỉnh.

Caesar biết Laura không thể bị đánh dấu vĩnh viễn. Cảm giác dù có cắn cũng chỉ có thể lưu lại mùi hương tạm thời này đã tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của một Alpha. Nếu không phải nghe thấy có người đang tìm kiếm bên ngoài, Laura không nghi ngờ việc anh sẽ tìm mọi cách để truyền thêm nhiều pheromone hơn vào sâu bên trong cô.

Vô dụng thôi!

Laura muốn nói với anh rằng cô không thể bị đánh dấu vĩnh viễn. Ha! Đồ khốn!

Dù mệt mỏi đến kiệt sức, Laura vẫn phải đến gặp Herman để truyền đạt ngắn gọn ý của Caesar,

Trong căn cứ có kẻ phản bội.

Kẻ thù chính trị của Caesar đang hợp tác với một số người Asti để lên kế hoạch ám sát.

Caesar tán thành quan điểm chính trị của Herman nhưng hiện tại cần bàn bạc riêng, chưa thích hợp để tổ chức cuộc họp chính thức.

Herman vẫn chưa ngủ. Hơn một nửa mái tóc của ông đã bạc trắng. Khác với các chính trị gia ở một số quốc gia thích nhuộm tóc trắng để tỏ vẻ đáng tin cậy, tóc bạc của Herman phần lớn là do làm việc ngày đêm.

Laura truyền đạt đầy đủ lời của Caesar. Herman tháo kính, xoa nhẹ sống mũi, ngập ngừng hai giây rồi nói với Laura, "Ta có một nhiệm vụ mới muốn giao cho cháu."

Laura đứng thẳng người, "Ngài cứ nói."

"Chúng ta đã giả mạo một danh tính công dân Đế quốc tên là "Berany" để tiếp cận con trai út của Bộ trưởng Giáo dục Robert," Herman nói. "Hai người nói chuyện khá hợp, giờ đã đến giai đoạn hẹn gặp trực tiếp."

Laura hiểu ra, "Tôi cần gặp anh ta?"

Herman gõ tay lên mặt bàn, "Hiện tại cháu không còn mang dấu ấn của người Asti, là Omega có năng lực tốt nhất trong căn cứ, và... cháu là người giỏi nhất trong việc xử lý những việc thế này."

Laura nhận lấy hồ sơ mục tiêu.

Phải, Laura từng hẹn hò với hơn hai mươi Alpha. Không ai hiểu Alpha hơn cô.

Huống hồ, Alpha lần này là một cậu ấm được bảo vệ cẩn thận từ nhỏ, vẫn còn đang học đại học, ngây thơ và trong sáng.

Trong bức ảnh thẻ nền xanh, Kaines với mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh dương mỉm cười hiền lành.

"Chỉ cần gặp anh ta một lần," Herman nói. "Tài khoản của "Berany" sẽ được giao cho cháu ngay. Không cần bàn quá nhiều về chính trị hay gia đình anh ta. Nhớ kỹ thân phận của "Berany", cô từng học tại trung học SG, vì bệnh nên không tham gia kỳ thi tuyển sinh, hiện đang dưỡng bệnh tại quê nhà..."

Sau một giấc ngủ ngon, Laura mới bắt đầu xem lại lịch sử trò chuyện giữa Kaines và "Berany".

Một Alpha ngây thơ.

Dù cùng tuổi với Laura, gia cảnh giàu có của Kaines khiến cậu ta chưa bao giờ gặp khó khăn trong học tập hay cuộc sống. Cậu hiện đang học tại một trường đại học y danh tiếng, chỉ tập trung nghiên cứu và học tập, thậm chí không bao giờ lui tới quán bar.

Trong những đoạn trò chuyện, lời lẽ của Kaines cũng rất chuẩn mực và lịch sự, thậm chí còn chia sẻ với "Berany" về hoa, cây cỏ và bầu trời trong xanh.

Laura cảm thấy có chút áy náy khi phải lừa gạt một người như vậy, nhưng cảm giác tội lỗi không quá sâu sắc – bởi cha của Kaines, Robert, là một kẻ phân biệt chủng tộc không khoan nhượng.

Lịch hẹn gặp giữa Kaines và "Berany" được sắp xếp vào thứ Hai tuần tới, tại một quán cà phê ở thủ đô. "Berany" sẽ đến thăm họ hàng, tiện thể mua vài món quà lưu niệm và sách vở, trong khi Kaines dự định mang theo một số tài liệu học tập cũ làm quà.

Herman chọn Laura chính vì điều này, cô không cần hy sinh thân thể hay sắc đẹp, chỉ cần gặp mặt, đóng vai "Berany" để khiến Kaines tin tưởng. Việc khai thác thông tin sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Ngày gặp mặt, trời mưa nhẹ. Laura không mang ô, đứng dưới mái hiên quán cà phê với áo măng tô dài màu nâu, tay ôm sách vừa mua và một hộp bánh quy nướng nhỏ, lặng lẽ chờ Kaines đến.

Một chàng trai trẻ gầy gò với mái tóc vàng nhạt ướt mưa và cặp kính gọng vàng bước đến. Cậu mặc áo khoác phòng thí nghiệm trắng và cầm một chiếc ô đen lớn.

"Xin lỗi, có phải Berany không?" Cậu nhẹ nhàng hỏi.

"Vâng, là tôi," Laura đáp.

Cậu cười, chìa tay ra. Mùi pheromone nhè nhẹ như ethanol, lạnh lẽo như dao phẫu thuật, thoáng qua.

"Chào cô, tôi là Kaines. Rất xin lỗi vì để cô đợi lâu."

Cuộc gặp diễn ra suôn sẻ, nhưng đến lúc về bãi đậu xe, Laura bất ngờ ngửi thấy một mùi hương quen thuộc – mùi của Caesar.

Kaines đi đến chiếc xe của mình, nhưng vừa mở cốp, cậu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Nhóc con, làm gì ở đây vậy?"

Kaines quay người lại, ngạc nhiên và vui mừng, "Chú Caesar!"

Cậu đã từng tham gia một số cuộc họp cùng cha mình, cũng đã gặp Caesar. Hôm nay là một ngày hiếm hoi nghỉ ngơi, chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến kỳ phát tình của Laura, Caesar đã mua rất nhiều chocolate và kẹo.

Không cần phải nghe những kẻ ngốc nói gì, hôm nay tâm trạng Caesar rất tốt.

Caesar nhìn Kaines, hỏi, "Đi hẹn hò với Omega à?"

Kaines mỉm cười ngượng ngùng, gật đầu.

Như mọi người lớn tuổi khác, Caesar cũng rất vui khi thấy thế hệ sau bắt đầu hẹn hò và gánh vác trách nhiệm của một Alpha, trưởng thành hơn.

Caesar muốn trêu chọc Kaines, nhưng một mùi hoa nhài nhẹ nhàng từ gió chiều thoảng qua, khiến những lời đùa cợt của anh bị nghẹn lại.

Caesar nhìn chiếc xe của Kaines, qua lớp kính rất kín, anh không thể thấy được bên trong. Nhưng anh có thể ngửi thấy.

Anh nghiêng người, mỉm cười hỏi Kaines, "Omega của cậu là một cô gái tóc vàng nhạt phải không?"