Hôm ấy là ngày mười sáu tháng giêng, là ngày hội làng to nhất năm, ngày mà cả cái làng Ái này nôn nao chờ đợi. Từ hội bô lão, đám thanh niên cho đến các cháu bé có khi còn đang nằm trong nôi ấy cũng háo ha háo hức lên kế hoạch suốt từ tháng chạp lận, vội vội vàng vàng ăn cho xong cái Tết là bắt tay ngay vào khâu chuẩn bị. Các bà các mợ thì khỏi phải nói, cứ rảnh rang lúc nào là hẹn hò nhau đi may cho mình cái áo tứ thân mới, để còn mặc đi hát đi múa trong ngày hội. Cứ phải gọi là xôn xao hết cả, vui đáo để.
Vui nhất là đám thanh niên. Cái ấy thì còn phải nói. Hình như, à mà rõ ràng luôn ấy chứ, các cô gái làng mới hôm qua thôi còn áo nâu quần thâm, có khi còn vá chằng vá đụp, mặt mũi tay chân thì lấm lem hết cả vì bận làm đồng, thời gian đâu mà điệu mà đà, hôm nay ấy sao mà xinh mà đẹp thế. Cô nào cô nấy diện những bộ cánh xanh cánh đỏ rực rỡ như chính độ tuổi của các cô vậy, má thắm môi son, mắt lúng la lúng liếng cười tít, đon đả cười chào nhau, cười chào các bậc trưởng lão, chào các bà các mợ và đương nhiên, có khi là quan trọng nhất, là chào các anh trai làng Ái mà các cô vẫn biết, vẫn quen, vẫn... thầm thương trộm nhớ.