Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 21




Trong nháy mắt bà ta lập tức che giấu hoảng hốt trên mặt, cười nói: "Nhất định là tên hạ nhân nào chân tay vụng về làm vỡ thứ gì đó, thiếp thân đi xem một chút, Công chúa ngài ngồi tạm, thiếp thân đi một lát rồi trở về."

Khóe miệng khách quý hiện lên một nụ cười lạnh không dễ dàng nhìn thấy nói: "Thật sao, nếu là như thế, dù sao cũng nhàn rỗi, thuận tiện bổn cung theo phu nhân cùng nhau đi tới đi!"

Lại là Đại trưởng Công chúa U Duyệt!

Mộc phu nhân muốn tìm một lý do, trưởng Công chúa thì không nói lời nào giống như rất thân thiết cầm tay Mộc phu nhân, đối với Trương bà tử bên người Mộc phu nhân thản nhiên nói: "Đi trước dẫn đường!"

Giọng nói Công chúa U Duyệt không lớn, nhưng mang theo cảm giác khí thế của thượng vị giả không cho phép bác bỏ, Trương bà tử chỉ do dự một chút, ánh mắt trưởng Công chúa dừng ở trên mặt bà ta, lập tức Trương bà tử cảm giác như lưỡi đao quét qua, hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ ngồi xuống, không dám tiếp tục do dự, dẫn đầu đi về hướng truyền đến tiếng kêu la phát ra, Mộc phu nhân lập tức trợn mắt nhìn, đó là hướng thư phòng của Thế tử Mộc Tử Dương!

Giờ phút này thư phòng Mộc Tử Dương đèn đuốc sáng trưng, mọi người gần như coi nơi này mới là tân phòng.

Trưởng Công chúa nửa kéo nửa dắt tay Mộc phu nhân, đi theo Trương bà tử và mấy thị nữ bên người một đoàn người gần như yên lặng không một tiếng động đã đến ngoài cửa thư phòng, Mộc phu nhân suy nghĩ phát ra âm thanh để thông báo cho người ở bên trong biết, vừa há miệng ra thì đã bị trưởng Công chúa kéo cánh tay một chút, nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên mặt Công chúa dần hiện lên, kể cả mấy người Trương bà tử cũng đều dừng lại ý định mật báo, chỉ im lặng đứng ở trước cửa.

Ánh mắt trưởng Công chúa quét qua, lập tức đã có thị nữ Công chúa phủ trấn giữ cửa ra vào, không cho phép tất cả mọi người ra vào. Bên trong, truyền tới một giọng nói lười biếng: "Tử Dương, việc này ngươi muốn xử lý như thế nào?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nhất thời sắc mặt Công chúa U Duyệt lạnh băng!

Bên trong, giọng nói lạnh lùng của Mộc Tử Dương vang lên: "Quả nhiên là tiện nha đầu nông thôn, mới đến đã không có quy tắc đi loạn khắp nơi, nha đầu này thì dùng gậy đánh chết đi, còn Tô thị, mới gả vào đã phạm vào tội nhiều lời nói sai, nếu nàng ta không quản được đầu lưỡi của mình.."

Mộc Tử Dương cho Lâm Tịch một ánh mắt tràn đầy ác ý, tiếp tục nói ra: "Lai Vượng!"

"Tiểu nhân ở đây!" "Đi làm cho nương tử của bổn Thế tử một chén trà có thể giúp nàng ta quản lý đầu lưỡi của mình đến uống!"

Là muốn đầu độc tiểu thư thành người câm sao? Trong mắt Bạc Hà phun lửa, nàng ta giãy dụa đứng lên, biết kết quả cũng sẽ không có gì tốt, lập tức không hề cố kỵ nữa, trong miệng gầm lên: "Là hai người các ngươi tự mình làm chuyện xấu, còn muốn lạm sát người vô tội, còn có vương pháp sao? Ở Mộc gia này, chẳng lẽ cũng không nói đạo lý sao?"

"Cô* chính là vương pháp! Ngươi tiện tỳ này tự ý xông vào quấy rầy giấc ngủ của cô, dùng gậy đánh chết đã xem như ngươi được lợi!"

*Cô: Xưng hô của Thái tử.

Vừa nghe người nam nhân làm chuyện tằng tịu này cùng Mộc Thế tử thế mà tự xưng Cô, Bạc Hà đã biết mình chết chắc rồi.

Bỗng nhiên nàng ta quỳ xuống thật mạnh, dập đầu như giã tỏi: "Là sai lầm của nô tỳ, một mình nô tỳ gánh chịu, không liên quan gì tới tiểu thư nhà nô tỳ, chuyện gì người cũng không biết, Thái tử ngài.. Ngài đại nhân rộng lượng, tha cho tiểu thư nhà nô tỳ, nô tỳ cầu xin ngài, nô tỳ cầu xin ngài!"

Lâm Tịch thấy Bạc Hà như thế, trong lòng ấm áp, đưa tay đỡ Bạc Hà dậy, giọng nói lạnh lùng: "Loại người vô lương tâm này, cầu xin hắn ta làm gì! Bạc Hà, đứng dậy!"

Trong lòng nàng cười lạnh, dùng gậy đánh chết Bạc Hà, cho mình uống thuốc câm, mặt khác ba người thì có hai người là tâm phúc của bọn họ, Mộc Tử Dương vì che giấu chuyện xấu của chính mình, trong nháy mắt lập tức hy sinh tính mạng hai người, sở dĩ tạm thời chỉ cho mình uống thuốc câm, đó là bởi vì hắn ta còn cần chính mình che giấu vì Hầu phủ, giúp hắn ta nối dõi tông đường đấy! Quả nhiên lợi ích là lớn nhất, chắc hẳn trong cốt truyện Tô Lan Hinh cứ như vậy chờ cho đến khi không có giá trị lợi dụng thì lập tức bị Mộc Tử Dương xử lý.

Nàng nhìn qua bóng đen lờ mờ ngoài cửa, chắc là trưởng Công chúa đến. Buồn cười một đôi cẩu nam nữ này, không đúng, là chó má nam nam sắp chết đến nơi còn không biết! Ý cười lạnh lùng chợt lóe lên, Lâm Tịch giữ im lặng tiếp tục xem kịch.

Giọng nói lười biếng khẽ cười một tiếng, mang theo cưng chiều thì thầm: "Còn chưa từng động phòng đấy, Tử Dương thật cam lòng?"

"Một công cụ mà thôi, nói cái gì không nỡ bỏ được, chỉ cần ở đây nhìn thấy người, tất cả phải chết!" Trong giọng nói Mộc Tử Dương lộ ra tàn nhẫn: "Tử Dương sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội tổn thương người!"

"Phải không? Bổn cung cũng nhìn thấy, không biết Mộc Thế tử xử lý như thế nào?" Mặc dù giọng nói Đại trưởng Công chúa U Duyệt không lớn, nhưng vào trong tai những người trong phòng, lại giống như kình lôi!

Ngoài cửa, trên mặt Mộc phu nhân đã tái nhợt không còn chút máu, nếu không phải trưởng Công chúa và Trương bà tử đỡ lấy, giờ phút này đã mềm nhũn đổ xuống, bà ta biết, xong rồi, tất cả đều xong rồi!

Theo giọng nói trưởng Công chúa, bỗng nhiên cửa bị mở ra, cứ như vậy một đoàn người đi vào!

Vốn dĩ nam tử mặc Hoàng bào đang lười biếng dựa trên gối một tay cầm chén trà trong nháy mắt biểu cảm trên mặt dừng lại, chén trà trong tay "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống vỡ nát.

Hắn ta dường như không tin vào hai mắt của mình đưa tay vuốt vuốt hai mắt, nhìn về phía trưởng Công chúa đang đứng, vẫn còn ở đó! Lại liều mạng xoa nhẹ đôi mắt mấy lần, lại nhìn sang, vẫn còn y nguyên chỗ đó!

"Cô.. Cô.. Cô.. Cô cô, người.. Sao người lại tới đây?" Trên mặt hắn ta không có tư thế lười biếng coi trời bằng vung, gương mặt càng là xanh trắng đan xen, hốt hoảng thế mà quỳ rạp xuống đất, trong miệng lắp bắp, không biết còn tưởng rằng nửa đêm gà gáy đấy, làm gì còn phong thái thanh thản như vừa rồi?

Vài người Lâm Tịch cũng từng người hành lễ: "Bái kiến trưởng Công chúa!"

"Ngoại trừ Thái tử, những người khác đều đứng lên đi." Trưởng Công chúa từ tốn nói, Phượng Nghi tự nhiên, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Lâm Tịch nói thầm, đây chính là khí tràng trong truyền thuyết sao? Tuyệt đối so với Hoa phi lạnh lùng còn bá khí hơn nhiều! Lâm Tịch chân chó yên lặng dâng lên đầu gối của mình, nữ nhân làm được trình độ phía trên như thế này, thật sự là khom lưng nhảy tàu -- có chết cũng đáng.

Nghe được tin tức cuối cùng Vĩnh Ninh hầu cũng chạy tới, chỉ để lại vài người quan trọng có liên quan, đám người còn lại đều bị đuổi ra ngoài.

Trưởng Công chúa trực tiếp ngồi bên trên, đường đường Thái tử một nước lại thẳng tắp quỳ trên mặt đất, tất cả mọi người câm như hến, trái tim Vĩnh Ninh hầu càng chìm đến đáy cốc, hôm nay tai họa này, chỉ sợ rất khó giải quyết, bởi vì nếu vị này trưởng Công chúa nổi giận cho dù xem như vị kia đang quỳ thì lão tử* cũng phải nhường một chút.

*Lão tử: Phụ thân, cha, ý của chương này nói là Hoàng đế.

Năm đó Tiên Hoàng đã từng nói, nếu như Đại trưởng Công chúa là Hoàng tử, tất nhiên đã sớm lập làm Thái tử. Yêu thích của Tiên Hoàng đối với Công chúa U Duyệt có thể thấy được chút ít. Mà cho dù Đại trưởng Công chúa U Duyệt không thể trở thành người đứng đầu thiên hạ được vạn người chú ý, thì vẫn là tồn tại đặc biệt nhất trên dưới cả nước. Là nữ nhi Tiên đế sủng ái nhất, duy nhất đích thân muội muội của đương kim Hoàng đế, Phò mã vì bảo vệ Hoàng đế mà chết, trong tay còn có Lân vệ Tiên Hoàng âm thầm để lại, ngoại trừ Hoàng đế thì bà trôi qua so với bất kỳ nhi tử nào của Tiên đế đều phong quang* hơn nhiều!

*Phong quang: Nở mày nở mặt.

Mồ hôi Vĩnh Ninh hầu rơi như mưa, suy nghĩ đã dừng lại, ai có thể nói cho ông ta biết, lúc này, làm sao lại để cho Đại trưởng Công chúa nhìn thấy được chứ! Từ trước đến nay Mộc hầu gia dù núi có sập trước mặt thì sắc mặt cũng không thay đổi trong lúc này run rẩy so với Ngô lão nhị sát vách còn có cảm giác nhịp điệu rõ ràng.

"Cô cô, người nghe ta giải thích.." sắc mặt Thái tử điện hạ xám ngoét còn đang cố gắng che giấu, bị trưởng Công chúa lạnh lùng cắt đứt: "Hay là ngươi chờ một lát nữa cùng phụ Hoàng ngươi giải thích đi, hiện tại người cũng không sai biệt lắm gần đến rồi."

Trong phòng mọi người ngoại trừ Lâm Tịch hầu như đều chậm lại, Vĩnh Ninh hầu cũng không khống chế mình được nữa chân mềm nhũn ngồi dưới đất, mà một bên Mộc phu nhân hai mắt khẽ lật, đã hôn mê! Thái tử suýt chút nữa trực tiếp tiểu ra quần: "Phụ.. Phụ Hoàng.. Cũng tới?"