Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 177




Vốn dĩ, vạn vật khôi phục, hẳn là một mùa xuân tràn đầy hi vọng. Nhưng bây giờ toàn bộ đàn sói cũng bắt đầu trở nên nặng nề.

Bởi vì lại tới thêm một đám hai chân, địa bàn của bọn họ cũng mở rộng thêm một vùng lớn, gần như sắp chạm tới lãnh địa của đàn sói.

Mấy ngày trước tộc đàn vừa tổn thất một thành viên, nó bị giết chết bởi thứ đồ vật Ngao dẫm lên lần trước. Chờ đến khi đàn sói phát hiện, đã là một cỗ thi thể.

Bầu không khí bi thương bao trùm đàn sói, xua tan niềm vui mang thai của đám sói cái.

Lang Vương Xích quyết định từ bỏ một phần lãnh địa, rút lui về phía sau.

Tháng 5 thời tiết đã bắt đầu vào hạ. Trong núi rừng phồn hoa như gấm, nhưng hầu hết tất cả những động vật đều có chút không yên ổn. Những đám hai chân ghê tởm kia đã bắt đầu lên núi đi săn.

Bọn họ võ trang đầy đủ, mang theo chó săn hung mãnh và các loại công cụ, thậm chí bẫy rập đã mang đi không ít sinh mệnh. Đáng sợ nhất là rất nhiều hai chân đều cầm một loại gậy kỳ quái, coi như chúng nó tránh rất xa, vẫn có thể bị đánh chết như cũ.

Khí tức khủng hoảng bao phủ toàn bộ núi rừng.

Bởi vì các loại động vật khác nhau đổ xô chạy vào sâu trong núi, dẫn tới một trận tranh giành địa bàn mới, lại thêm những cuộc đi săn của đám hai chân kia, nguyên bản đầu mùa hạ vui vẻ phồn vinh, hiện giờ lại tràn đầy những vụ giết chóc đẫm máu, ngay cả những loài chim không tim không phổi kia đường như cũng không thích hót nữa.

Bởi vì sói cái sinh con, đàn sói chẳng những mất đi rất nhiều sức chiến đấu, còn phải phân ra những con sói đặc biệt làm bảo mẫu cho đám con non, vì thế hiệu quả tổng thể sức chiến đấu của đàn sói đã giảm trên phạm vi lớn.

Việc thức ăn kịch liệt giảm mạnh càng khiến tình huống của bọn nó đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Chiếm cứ trong rừng sâu chính là bầy sư tử còn hung hãn hơn chúng nó, bởi vì thiếu khuyết con mồi, đàn sư tử luôn luôn yên ổn ở trong lãnh địa mình bắt đầu khuếch trương ra phía bên ngoài, đã từng cùng đàn sói nảy sinh xung đột hai lần, hai bên đều bị tổn thương, không thể nói ai thắng ai thua.

Trước có hai chân sau có sư tử, hiện giờ đàn sói đang đứng trước tình cảnh lúng túng hai mặt giáp công.

Lang Vương Xích tổ chức hội nghị gia đình lần đầu tiên.

Lúc này Lâm Tịch đã nhận được truyền thừa từ Bạch Lang Vương, bởi vì tinh thần lực cường đại, cô cũng hiểu rõ Bạch Lang Vương đang nói cái gì.

Cũng không ngoài ý muốn chính là kể một chút về lịch sử lâu đời hơn 40 triệu năm của Lang tộc, Lang tộc không thể bị con người nô dịch, Lang tộc là bất khuất, cũng để nó nhớ kỹ bức vẽ này, hiện tại tộc đàn gặp nguy hiểm, phải dẫn dắt bọn chúng đến địa phương trên bức vẽ kia blabla.

Lộ trình sao, Lang Vương truyền thừa dĩ nhiên là lộ trình ít nguy hiểm nhất cũng là đoạn đường ngắn nhất. Chỉ cần đi theo nó là được.

Lâm Tịch cần nghiên cứu chính là rốt cuộc sẽ gặp phải cái gì trên đoạn đường này, mà cô có thể sớm chuẩn bị cái gì.

Đợi đến khi cô cẩn thận nghiên cứu xong bản đồ..

Có một câu mmp lão tử nhất định phải nói!

Khó trách đã chết 4 người chấp hành.

Có vài chỗ nguy hiểm lớn nhất, trong đó bao gồm một nơi có rất nhiều người sinh sống, sau khi đi qua nó là sa mạc hoang vu, sau sa mạc, cuối cùng là một mảnh khu vực rộng lớn không có người, hầu như ngay cả sinh linh có sinh mệnh cũng không tồn tại.

Sau đó sẽ đi qua một mảnh ốc đảo. Nhưng mà, mảnh ốc đảo đó tương đối nguy hiểm, bởi vì nơi đó là hang ổ của đàn sư tử, nhưng mà ngươi còn không thể đi đường vòng, bởi vì đường vòng chẳng những mất đi nguồn tiếp tế duy nhất, kế tiếp chính là sa mạc. Đó mới là tử địa chân chính, ngay cả cây xương rồng, cây haloxylon cũng không tìm được.

Lâm Tịch nhịn không được muốn chửi ầm lên, trên thế giới có chỗ như vậy sao? Đây là chuyển sa mạc Atacama tới rồi? Chỉ vì để đàn sói nhất định phải chạm trán đàn sư tử mà làm ra?

Thế này còn chưa tính, đằng sau còn có một mảnh đầm lầy to lớn.

Lâm Tịch dựng thẳng ngón giữa, mẹ nó! Phía trước là nóng muốn chết, phía sau là ẩm ướt muốn chết, chẳng lẽ không thể chia đều một chút sao?

Lâm Tịch cảm thấy chắc chắn cô đã mở ra bản đồ giả.

Đây quả thực là vì làm khó người ta nên cố ý định chế nha!

Đường Tăng thỉnh kinh cũng không có khó như cô có được hay không?

Ngươi nói Đường Tăng gặp phải rất nhiều yêu quái đáng sợ trên đường? Nói nhảm, yêu quái đáng sợ nhất là Đại đồ đệ của hắn có được hay không?

Gặp phải kẻ yếu hơn liền một gậy đánh chết, gặp phải kẻ không dễ đánh quay đầu đi tìm Quan Âm Bồ Tát vạn năng. Lâm Tịch vẫn cảm thấy, treo vầng sáng đến mức này, coi như cho hai kẻ ngu xuẩn đi cũng đều có thể thành công lấy chân kinh vào tay.

Hơn nữa, một mình Đường Tăng mang theo 4 tên bảo tiêu rất lợi hại, phối trí thấp nhất chính là Tiểu Bạch Long.

Khốn khổ như cô lại phải làm bảo tiêu cho một đám sói.

Nếu cho cô một con Tiểu Bạch Long, cô có thể chơi khắp thế giới!

Cho nên mới nói, cô là do mẹ kế sinh không cần giải thích.

Xem ra cần phải bồi dưỡng thêm tiểu đệ, toàn bộ nhờ vào một mình cô, toàn thân đều là sắt, có thể đánh mấy cây đinh?

Ngao cũng đã có thể dùng tinh thần lực cùng Lâm Tịch câu thông đơn giản, Lâm Tịch cảm thấy tư chất Ngao tốt hơn U rất nhiều, mấy ngày ngắn ngủi Ngao đã có thể dùng tinh thần lực, hơn nữa thôi thể thuật cũng tiến triển rất nhanh, mỗi lần tự mình diễn tập chiến đấu U đều thua.

U không khỏi cảm thán, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nó mụ nội nó bị chụp chết ở trên bờ cát.

U cũng là sói đơn độc được thu lưu, Ngao vốn dĩ đã ở trong tộc đàn, Lâm Tịch nói với Ngao, có thể tìm vài tộc nhân tin được, mang đến đây cô sẽ dạy bảo bản lĩnh cho bọn chúng.

Ngao nghe xong liền vui sướng đến phát rồ rồi, lúc trước đánh bậy đánh bạ theo Thác, chính mình học được bản lĩnh kia, cảm thấy hiện tại lực chiến đấu tuyệt đối không thể so sánh với trước đây, nhưng mà nó đã đồng ý với Thác không được truyền ra ngoài. Vì thế nó luôn có một loại cảm giác ăn vụng sau lưng, đối mặt với người nhà hỏi mình nguyên nhân đột nhiên trở nên mạnh mẽ, nó chỉ có thể trầm mặc.

Hiện tại quá tốt rồi, Thác nguyện ý dạy mọi người, Ngao gần như vừa vui sướng vừa chạy suốt chặng đường.

Trước khi trở thành Lang Vương, Lâm Tịch không có khả năng mang thôi thể thuật ra cho cả tộc tu luyện, như vậy, quả thật sức chiến đấu của Lang tộc sẽ tăng lên, nhưng trong lúc vô hình cũng gia tăng rất nhiều phiền phức cho nhiệm vụ của mình.

Cô không cảm thấy mình có thể thuyết phục Lang Vương Xích bằng ba tấc lưỡi của cô, trận chiến đấu này bắt buộc phải làm. Còn có Thứ lang Địch vẫn luôn nhìn chằm chằm cô nữa.

Thôi thể thuật là một con dao sắc bén của Lâm Tịch, nếu giao cho cả tộc, chẳng khác nào mang con dao này nộp ra, loại chuyện phí sức không có kết quả tốt này, Lâm Tịch sẽ không làm.

Đợi cô thành công soán vị.. Phi, là thành công thượng vị, sau đó có rất nhiều thời gian có thể đi dạy chúng nó.

Trong thời gian này Lâm Tịch dựa vào cảm giác siêu cường, lại cứu thành công hai con sói từ trong cạm bẫy của con người, thế là một con sói Nhĩ và sói cái Vi cũng thành người ủng hộ Lâm Tịch.

Bởi vì có tinh thần lực, bắt đầu giao lưu cũng thuận tiện. Lâm Tịch hữu ý vô ý bắt đầu tẩy não rằng hiện tại các thành viên trong tộc đàn đang đứng trước khốn cảnh. Một bộ phận sói cảm thấy Thác nói rất đúng, mà một bộ phận cảm thấy vẫn nên nghe theo chỉ lệnh của Lang Vương, dù sao mấy năm nay đều như thế, Xích là một vị Vua rất ưu tú.

Sinh vật gì cũng đều như thế, không bức chúng đến tuyệt lộ, thì sẽ không dùng mạng của mình đi cược một cái tương lai.

Những điều này Lâm Tịch cũng hiểu, thật ra con người cũng không phải là không như thế? Ai nguyện ý trôi dạt khắp nơi, ly biệt quê hương?

May mắn địa vị bây giờ của cô đã không giống như Thác lúc trước, cho nên tốt xấu còn có một bộ phận nguyện ý đi theo cô, đây đã là kết quả tương đương không tệ.

Đám sói con mới sinh đã lớn 5, 6 tháng, lông tơ mềm mại vô cùng đáng yêu.

Lâm Tịch nhìn những sinh mạng nhỏ bé đang chơi đùa không buồn không lo này, cảm thấy ảm đạm, đợi đến khi cô dẫn dắt đàn sói đến mục đích, có bao nhiêu sinh mạng trong số những con non nhỏ bé này có thể còn sống đây?

Chẳng qua vật đổi sao dời, kẻ thích ứng mới có thể sinh tồn, nếu như cô không dẫn dắt đàn sói đi về phía bắc, chỉ sợ đám sói non này một con cũng không sống nổi.

Cho nên chuyện mình làm vẫn rất có ý nghĩa.

Khi tình thế đàn sói càng trở nên nghiêm trọng hơn, tộc đàn lại lần nữa tổ chức hội nghị, rốt cuộc Lâm Tịch cũng nói ra tính toán của mình cho Lang Vương Xích nghe!