Mau Xuyên: Khách Vãng Lai.

Mau Xuyên: Khách Vãng Lai - Chương 36: Tg2 Mạt Thế Pháp Luật Sư 7




“Vậy, nếu như hiện tại tôi muốn giao dịch với Sakura để lấy lượng nước này thì phải làm thế nào?”

Trong phòng phát sóng dần dần im lặng xuống, bởi vì chỉ có đối thoại giữa Tôn tuyền và Ân Tú được đưa lên cao nhất. Mọi người không tự chủ được cùng nhập tâm lắng nghe.

“ Ân Tú: Chuyện này sao? Đơn giản, giao cho tôi là được, tôi sẽ xin giấy cấp phép từ cục lưu trữ. Nhưng mà tôi có một điều kiện!]

Tôn Tuyền nháy mắt có chút hứng thú, bèn ngồi thẳng người nhìn chằm chằm vào màn hình phát sóng. Bên n Tú bên này, cô nàng ôm lấy thiết bị phát sóng cười lăn lộn trên giường, giống như đã ăn cắp được gì đó vô cùng quý giá.

[ Ân Tú; Tôi muốn tất cả liên quan đến tài liệu học Luật của chủ bá!]

Tôn Tuyền kinh ngạc, chỉ vậy thôi ư? Cô còn tưởng điều gì lớn lao vô cùng, hoá ra chỉ là tài liệu học. Trong trí nhớ của cô, gần đây có một hiệu sách, nhưng mà bên trong đó đã bị đại hồng thủy cuốn đi hết, không biết còn có trong kho dự phòng hay không.

Tôn Tuyền liên hệ chủ hệ thống JSS, trong nháy mắt chủ hệ thống truyền vào não cô một hệ thống bản đồ tinh điểm về tầng ngầm thư viện trên thế giới này còn lưu trữ sách.

“ Ân Tú, còn yêu cầu gì nữa không? Yêu cầu này quá dễ dàng rồi đi?”

[ Ân Tú: Hết rồi hết rồi, tôi chỉ cần những ..]

Nhưng lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, Thương Mai từ bên ngoài đi vao, tay còn bưng một bát mì tôm còn nghi ngút khói đi vào, mùi hương mãnh liệt tràn ngập trong phòng.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng nhận ra Tôn Tuyền lơ đễnh, mọi người lại bắt đầu hát biểu ồn ào lên. Thương Mai không hề nhận thấy phòng phát sóng tồn tại nên thoải mái đưa tô mì cho Tôn Tuyền.

Tôn Tuyên hít hà một hơi, lâu rồi cô không ăn mì, liền nhanh chóng cầm đôi đũa lên sồn soạt mà hút. Nên vậy mà không quan tâm đến phòng phát sóng một mảnh kêu gào.

[Ngaooo...chủ bá ăn gì đó, thứ đó gọi là gì thế chủ bá?]

[ Ân Tú: Chủ bá bật chế độ cảm nhận lên được không?]



“Bật chế độ cảm ứng? Làm như thế nào?”

Tôn Tuyền kinh ngạc, còn có chế độ này nữa à? Cô dò hỏi 002 trong đầu, 002 lập tức nhảy ra, thay Tôn Tuyền thao tác hết thảy. Trong nháy mắt, trong phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập một mùi hương đặc biệt thoang thoảng.

Phòng phát sóng cũng vì mùi hương này làm im lặng trong chốc lát, cuối cùng bộc phát một trận ồn ào nhốn nháo. Những spam lập tức bay đầy màn hình, xuyên qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự nhốn nháo cấp thiết này.

[Chủ bá? Thứ đồ mà cô đang ăn là gì thế?

Cầu chủ bá giải đáp!

Cả đời ta chưa bao giờ được ngửi mùi hương mãnh liệt thế này, tự dưng nước bọt ứa ra thì làm thế nào?

Ta bệnh rồi, đột nhiên bụng của ta lại đột ngột kêu gào!

Hình như ta cũng bệnh luôn, nứơc bọt cứ phân bố mãi thôi!

Chủ bá cầu giải đáp!]

Tôn Tuyền giơ bát mì lên, vừa nói vừa ăn vội, nhìn từng đợt thúc giục mà không nói nên lời. Hành tinh Sakura không có mì tôm ư? Vậy cũng quá là tổn thất rồi! Món đồ này tuy rằng không cần thiết nhưng mà là mỹ vị nhân gian nha.

“Đây ấy hả? Đây là mì tôm, một loại thức ăn thông dụng trên hành tinh chúng tôi. Ở trên Sakura không có loại thức ăn này sao? Khá là ăn ngon!”

[Không có! Aaaaaa trên này toàn những thứ tiện lợi nhạt nhẽo thôi, chứ không có mùi hương mãnh liệt thế này!

Mì tôm? Ngay trong vòng 3 phút tôi muốn có tài liệu về thứ đồ này!



Chủ bá, cô có thể cho chúng tôi vài gói không?

Đúng vậy chủ bá? Chúng tôi cũng muốn ăn thử? Mà ăn bằng cách nào thế chủ bá?

Mì tôm trên hành tinh Trái Đất, là một loại chế biến thực phẩm ăn liền, chỉ cần bóc gói, đun sôi nước, mở gói gia vị cho vào và chờ một lúc!

Nước? thứ này dùng được sao?

Nước? Lạ quá, tôi mới nghe bây giờ? Cầu người giải đáp!]

Cô nhìn thấy những dòng chữ trên màn hình full phòng phát sóng trực tiếp, lập tức bảo Thương Mai ôm một hộp mì tôm tới đây, Thương Mai tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn làm theo. Trước khi đi ra ngoài còn nhìn Tôn Tuyền một cách vô cùng kỳ lạ.

“Mì tôm đã có đây rồi... nhưng tôi không biết cách nào có thể vận chuyển đến thế giới các bạn!”

“Cái này thì đơn giản thôi ký chủ, đã có hệ thống 002 vạn năng đây rồi, sao ký chủ cứ quên mất tôi thế?”

Tôn Tuyền gật gật đầu, dọn mấy đống mì tôm, cẩn thận cho và những chiếc hộp trống rỗng, nhìn những tên acc quen thuộc mà cô thường xuyên nhìn thấy, sau đó dùng bút dạ viết tên acc của từng người vào.

Làm xong hết thảy, cô mới hỏi 002 trong đầu. Được đến Tôn Tuyền hỏi, nó trực tiếp nhảy nhót lên.

“Có thể căn cứ vào từng tên trên mà tôi viết, vận chuyển đến đúng người không?”

“Có thể luôn, ký chủ cứ yên tâm đi, hệ thống chúng tôi bảo đảm sẽ không xảy ra sai sót.”

“Vậy tốt, từng này làm phiền hệ thống 02 yêu quý của chúng ta vận chuyển từ từ ha, tôi đi ngủ đây, cố lên!”

Nói xong, Tôn Tuyền trực tiếp đi lên giường rồi ngủ. Mặc cho một người...à nhầm, hệ thống khổ cực vận chuyển đồ.