Máu Trong Tim

Chương 8




Trằn trọc mãi đến gần sáng tôi mới chợp mắt được thành ra dậy hơi trễ. Bước xuống lầu đã thấy ngay ông Khanh bố dượng đáng ghét ngồi trễn trệ ở ghế sopha tay đang cầm cuốn album ảnh trước đây của gia đình tôi.

Nếu để hắn xem cuốn album ấy sẽ thấy ảnh lúc nhỏ của tôi và biết tôi là đứa trẻ bị hắn cưỡng hiếp 10 năm trước cho nên tôi liền đi lại đưa tay giật lấy cuốn album.

_Trong này ko có gì xem đâu ạ.

Ông Khanh ngước mặt lên nhìn tôi rồi lại đưa mắt quan sát 1 lượt từ trên xuống dưới miệng nhếch mép.

_Dượng chỉ muốn xem tí ảnh trước kia của gia đình con thôi mà.

_Trong này ko có gì xem cả chỉ là mấy bức ảnh bố cháu chụp cho vui thôi... Dượng xem cái khác đi. Mà mẹ cháu với dì ba đâu rồi ạ.

_À... Chuyến hàng có vấn đề gì đấy nên mẹ con phải đi công tác gấp do đã lớn tuổi lại mang thai cần người bên cạnh chăm sóc nên dượng đã bảo dì ba đi cùng mẹ con.

_Vâng. Dượng ngồi đi nhé. Cháu lên phòng đây.

Lệ quay người bước lên lầu, bố dượng nhìn theo dáng người cô ấy cười nhếch mép.

***

Bước nhanh lên lầu tôi đóng sầm cánh cửa khóa trái. Tại sao mẹ và dì ba lại đi hết như vậy cơ chứ. Ở nhà một mình với ông ta ko biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi bấm điện thoại gọi cho mẹ, chẳng bao lâu thì bà đã bắt máy.

_Mẹ và dì ba đi đâu vậy ạ...Vâng... Con biết rồi... Con chào mẹ.

Đặt chiếc điện thoại xuống bàn tôi thở dài ngao ngán,ở nhà chỉ còn tôi và hắn chẳng khác nào mỡ treo miệng mèo,con người hắn ra sao tôi còn lạ gì. Cả ngày tôi chỉ ở lì trong phòng mà ko dám ra ngoài thậm chí đói bụng cũng ko thể xuống nấu cơm để ăn.

Bất chợt mùi thức ăn thơm xộc vào mũi khiến chiếc bụng đói của tôi lại làm loạn. Bên ngòi liên vang lên tiếng gõ cửa tiếp theo là giọng nói của hắn

_Lệ ơi... Đói bụng chưa con. Dượng nấu cơm rồi xuống nhà ăn đi.

Dù cái bụng đã đói cồn cào nhưng tôi chẳng muốn chạm mặt ông ta.

_Con ko đói. Dượng cứ ăn đi ạ.

_Cả ngày ko chịu ăn gì kẻo ốm đấy con. Ở nhà với dượng mà để con ốm thì mẹ lại trách dượng. Xuống ăn một tí đi con.

Ông ta cứ đứng bên ngoài lải nhải mãi thành ra tôi cũng ko chịu được. Dù gì cũng là học viên của trường cảnh sát mấy năm rồi tôi ko tin hắn ta lại có thể làm gì mình. Đứng dậy ra mở cửa đã thấy cái khuôn mặt đáng ghét ấy. Nhìn thấy tôi ông ta liền cười.

_Xuống nhà ăn đi con.

Hắn cầm lấy tay kéo xuống dưới. Hất tay ông ta ra khỏi tay mình tôi nhìn ông ta nói.

_Con tự đi được dượng ko cần phải làm vậy.

_Dượng chỉ xem con như con gái thôi mà làm gì phản ứng dữ vậy.

_Chúng ta chỉ là bố dượng và con riêng của vợ ko phải là cha con ruột vì vậy nên giữ khoảng cách sẽ tốt hơn. Con xuống trước đây.

Tôi quay người bước xuống lầu, bố dượng đứng đó nhìn theo bóng lưng Lệ tặc lưỡi. Ngồi chung bàn với hắn tôi chẳng muốn chút nào, hắn luôn tỏ ra thân thiện đứng dậy gắp thức ăn bỏ vào bát của tôi.

_Ăn đi con. Ăn nhiều cho khỏe.

_Cảm ơn dượng con tự gắp được.

Sau khi lấp đầy chiếc bụng đói của mình, đặt bát cơm xuống bàn tôi đứng dậy.

_Dượng ăn đi ạ. Cháu no rồi xin phép lên phòng trước.

_Ăn thêm đi con đồ còn nhiều mà sao phải vội thế.

_Cháu no rồi ạ. Ko ăn nổi nữa.

Ngồi trong phòng mãi cũng ngột ngạt mà ra ngoài thì lại càng ko được. Ko còn cách nào khác chỉ có thể ngồi ngoài ban công hóng gió mà thôi.

Bầu trời đã bắt đầu xuất hiện các vì sao. Lấy chiếc điện thoại trong túi tôi chụp vài bức ảnh gửi qua FB cho Kiên. Cậu ta nhanh chóng gọi lại cho tôi bằng điện thoại.

_Mình nghe đây... Bên này đang là buổi tối... Mọi thứ ở trường thế nào... Mình cũng sắp sang lại rồi... Cậu xem mình là trẻ con à...sao cứ căn dặn suốt thế... Thôi mình cúp máy đây.

Quả thật tôi cảm thấy may mắn khi có được một người bạn như Kiên, cậu ta ko khác gì một tri kỉ luôn bên tôi những khi tôi cần. Mấy ngày vừa qua trở về nước do chênh lệch múi giờ làm tôi mất ngủ thành ra bây giờ người rất mệt và buồn ngủ.

Khép cảnh cửa lại tôi nằm lên giường đắp chiếc chăn ngang ngực rồi chìm vào giấc ngủ.

****

Dưới nhà bố Dượng lấy điện thoại của mình gọi cho vợ.

_Em khỏe ko... Đừng làm việc quá sức... Nhớ giữ gìn sức khỏe... Bé Lệ a xem nó như con đẻ của mình nên e ko phải lo.... Được rồi e ngủ sớm đi a cúp máy đây

Sau khi nghe xong cuộc điện thoại ông ta đưa mắt nhìn lên lầu miệng nhếch mép. Đứng dậy chốt tất cả mọi cánh cửa trong nhà ông Khanh đi lên lầu đứng trước căn phòng của Lệ thấy đã tắt điện hắn liền rón rén lại gần đưa tay lên nắm chốt cửa, cánh cửa đã khóa trái hắn rút chùm chìa khóa mà bà Hương đã đưa cho đưa từng chìa vào mở khóa cửa phòng Lệ.

"Bặt" cánh cửa mở ra, hắn thò đầu vào trong nhìn thấy Lệ nằm trên giường dùng lưỡi liếm lấy môi mình như một con thú đang đói khát.

Ông Khanh bước vào phòng Lệ nhẹ nhàng đóng cánh cửa tiến lại chiếc giường lệ đang nằm vén chiếc chăn lên nằm xuống bên cạnh, một tay chống xuống giường tay còn lại vuốt ve khuôn mặt Lệ.

***

Tôi đang ngủ cảm giác có thứ gì đó nhột nhột bò trên mặt mình nên đưa tay hất xuống rồi lại lăn sang một bên ngủ tiếp.

Nằm được một lúc tôi cảm giác áo mình bị ai đó vén lên vội vàng mở mắt ra nhìn thì giật mình khi thấy bố dượng đang nằm bên cạnh,tay hắn đang bóp lấy ngực tôi. Dùng số võ mà mình học được ở trường cảnh sát,tôi chỏ một phát vào mặt ông ta bật người dậy chạy lại đưa tay bật công tắc điện.

_Dượng đang làm gì vậy.

Hắn ta đứng dậy nhếch mép tiến lại gần tôi.

_Dượng ngủ một mình buồn quá nên muốn sang đây cùng con vui vẻ một tí.

_Ông nên giữ tự trọng ko thì tôi sẽ gọi cho mẹ.

Hắn ta đưa chiếc điện thoại ra trước. Tôi với tay chụp lấy thì hắn thả mạnh nó xuống đất dùng chân mình đạp lên.

_Chết... Dượng lỡ tay điện thoại hư rồi làm sao đây.

Tôi nắm chặt tay mình giữ bình tĩnh.

_Ông làm cái quái gì vậy.

_Dượng có làm gì đâu. Điện thoại nó tự rơi đấy chứ.

Tôi đưa tay chỉ ra cánh cửa.

_Ông đi ra ngoài cho tôi ko thì đừng trách.

Hắn ta cười phá lên rồi tiếng lại gần chỗ tôi.

_Ko trách thì con định làm gì...

_Tôi sẽ cho ông biết...

Đưa tay mình đấm thẳng về phía hắn, hắn ta nhanh chóng lách người sang 1 bên né tránh cú đấm của tôi rồi dùng chân mình gạt lấy chân tôi khiến tôi ngã xuống sàn chưa kịp ngồi dậy thì hắn đã ngồi lên người tôi dùng tay và chân của mình khóa chặt tay, chân tôi lại. Hóa ra hắn cũng biết võ.

_Tí võ què của con mà định đấu với dượng hay sao con quá xem thường ta rồi. Ngoan ngoãn nằm im ta sẽ làm nhẹ nhàng.

Tôi phun ngụm nước bọt vào mặt ông ta.

_Đồ khốn nạn... Tôi sẽ nói với mẹ.

_Haha... Con nghĩ mẹ con sẽ tin ai...

_Tất nhiên là tôi...

_Vậy để ta xem bà ấy sẽ tin ai nhé. Giờ thì nằm im ngoan ngoãn chịu nghe lời ta sẽ nhẹ nhàng.

Hắn ta khom người xuống hôn vào cổ tôi. Những hình ảnh kinh khủng năm xưa lại ùa về nước mắt lăn dài ra khỏi khóe mi tôi ko thể để hắn ta cưỡng hiếp mình thêm một lần nữa, cố gắng gòng mình dùng hết sức tôi co chân thật mạnh vào vị trí trung tâm của hắn thút mạnh 1 phát khiến hắn ta đau đớn buông tôi ra, nằm lăn sang một bên ôm lấy cậu nhỏ của mình.

Tôi đứng dậy vội chạy ra khỏi phòng vẫn nghe tiếng của hắn ta gào lên từ phía sau.

_Con ranh kia đứng lại đó.

Chạy nhanh xuống lầu đưa tay mở cửa thì mới biết hắn đã khóa hết tất cả các cửa vội chạy xuống nhà dưới kiểm tra cửa sau may sao nó vẫn chưa bị khóa,vội mở cửa tôi chạy ra sân. Đưa tay lên chốt thì cánh cổng cũng bị khóa quay người nhìn vào nhà thấy hắn đã chạy xuống tới phòng khách, ko còn cách nào khác tôi đành cố gắng trèo qua cánh cổng cao trước mặt để ra ngoài.

Nhảy từ trên xuống đất khiến chân tôi đập mạnh xuống đường dù đau đớn nhưng tôi vẫn cố gắng đứng dậy cà nhắc chạy đi đến khi chân đau buốt và mỏi nhừ tôi quay lại phía sau nhìn thì ko còn thấy hắn ta đuổi theo nên ngồi xuống vỉa hè, cảm giác chân ươn ướt tôi đưa mắt nhìn xuống hốt hoảng khi thấy máu đã chảy ướt đẫm cả 1 chân.

"Rầm" bỗng nổ lên một tiếng sấm làm lóe sáng cả một vùng trời. "Tách...tách " những giọt mưa bắt đầu rơi xuống tôi chống tay xuống đường cố gắng tìm mái hiên của nhà nào đó để trú mưa. Thật may phía trước có một ngôi nhà có mái hiên chìa ra ngoài người đi đường cũng đang tập trung núp ở đó. Cố gắng lếch chiếc chân đầy máu của mình đi lại. Cơn mưa mỗi lúc một to xối thẳng xuống đầu thấm vào vết thương của tôi rát rạt nó rửa trôi luôn cả những vệt máu khô lẫn ướt trên chân.

Tôi ngồi vào một góc dưới mái hiên nhìn những giọt mưa cứ trút xuống mỗi lúc một nhiều, bỗng nhiên tôi lại thấy lạnh và cô đơn. Tại sao tôi lại thành ra thế này, từ một tiểu thư con nhà giàu có giờ lại ko dám trở về nhà.

Mọi người đang đứng trú mưa bỗng nhiên lại rời đi trả lại khoảng trống cho ngôi nhà. Tôi thấy lạ liền quay sang nhìn thì hốt hoảng khi thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh mình với khuôn mặt biến dạng trong rất đáng sợ. Lúc này tôi mới hiểu lý do tại sao trời vẫn mưa mà mọi người lại rời đi hết.

Chẳng còn tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này tôi lại đưa mắt nhìn ra mưa.

_Cô ko sợ tôi à.

Tiếng nói của người đàn ông đó vang lên,tôi quay mặt lại nhìn a ta đáng sợ thật nhưng vẫn cố nói.

_Tại sao tôi lại phải sợ a...

_Bộ dạng bên ngoài của tôi.

_Đâu phải bộ dạng bên ngoài xấu xí thì họ là người xấu có những người bên ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong lại ko khác gì cầm thú...

_Ai cũng đều tránh xa tôi.

Nói rồi a ta cúi mặt xuống đất, nhìn a ta thật tội nghiệp. Rụt rè tôi đặt bàn tay lên vai a ta vỗ nhẹ...

_A ko việc gì phải buồn... Cứ tự tin lên... Ông trời sẽ chẳng lấy đi của ai tất cả... Mọi thứ đều được an bài...