Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 24-25




CHƯƠNG 24: MỘT NHÀ ĐỒNG LÒNG
Edit: Lan Anh
Muốn đem nửa con heo cắt thành thịt ba chỉ cũng không phải là chuyện nhỏ, bọn họ cần chuẩn bị rất nhiều đồ vật.
“Trước tiên làm nước sốt, ướp qua thịt, trời lạnh nên cần phải ướp đến nửa đêm.” Đại bá nói.
“Còn có muối, nhà chúng ta không có nhiều muối như vậy.” Du Tùng nói.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hương liệu cũng không đủ.” Du Phong đã từng theo phụ thân học qua tay nghề một chút, biết rõ muốn làm nước sốt cần rất nhiều hương liệu.
“Ta nói.... có phải trước tiên cần giết heo không?” Khương thị đang trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người: “...”
Mổ heo là công việc cần kỹ thuật, đồ tể duy nhất ở thôn Liên Hoa đã sớm bị tòng quân cùng năm với ba của Du Uyển, thôn bên cạnh cũng có đồ tể, nhưng hai ngày trước hắn đã cùng nương tử về nhà mẹ đẻ, đến nay vẫn chưa về.
“Nếu không... để con đi tìm Xuyên Tử a?” Du Tùng nói, Xuyên Tử là con của đồ tể trong thôn, hắn cùng tuổi với Du Tùng, quan hệ của hai người cũng không tệ, “Tốt xấu gì hắn cũng đi theo cha hắn giết qua vài con heo.”
Du Phong lắc đầu nói: “Xuyên Tử lúc ấy bao nhiêu lớn? Bất quá là cha hắn chỉ đưa cho cái thùng hứng tiết heo, vậy cũng gọi là giết heo? Con nghĩ hay là mình kéo con heo này đem lên trấn giết.”
Đại bá không đồng ý nói: “Tính cả đi lẫn về, không nói đến tiền, chất thịt trong thời gian vận chuyển cũng sẽ khiến nó không còn tươi, ta muốn giết ngay tại chỗ, giết xong ướp thịt luôn.”
Ba người vừa nói chuyện, vừa qua nhà Du Uyển.
Du Uyển châm đèn cầm ra, Du Uyển đã về trước để mở cửa.

Du Tùng bĩu môi khẽ nói: “Vậy giờ làm sao? Chẳng lẽ chúng ta phải tự tay giết?”
Đại bá ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Xem ra, cũng chỉ có thể tự mình giết.”
Vừa mới nói xong, trong hậu viện liền nghe tiếng heo kêu đau đớn.
Mấy người buồn bực liếc nhau một cái, đi vào hậu viện nhìn, lại thấy Du Uyển đang cầm gậy đánh xỉu con heo, sau đó, nàng nắm hai chân trước của nó, kéo lên cái ghế dài, một tay ấn xuống, tay kia nhanh chóng hạ dao.
Tiếng kêu thống khổ còn chưa kịp thốt, con heo liền được Du Uyển siêu độ.
Phụ tử ba người nghẹn họng nhìn trân trối, cùng nhau nuốt nước bọt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nha đầu kia mất tích một năm, phải chăng là bị người ta bắt cóc, rồi bắt nàng đi giết heo mỗi ngày?
....
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Vì muốn làm ra món kho ngon nhất, đại bá cần chế biến nước sốt, Du Uyển cũng cần phải nấu ra muối tinh luyện, hai huynh đệ họ Du thì đi lên trấn, mua các gia vị cần thiết, hộp đựng đồ ăn cùng đường phèn.
Du Uyển mua mười cân muối, tinh luyện qua thì chỉ còn sáu cân, thế là để cho đại ca với nhị ca ngoài mua các vật kia còn phải mua thêm đậu nành.
Du Uyển nấu muối xong cầm qua cho đại bá.
Đại bá bắt đầu ướp gia vị vào thịt heo, một nửa giữ lại ăn thì ướp mặn một chút, một nửa đem đi nấu để bán thì ướp thanh đạm hơn.

Đại bá mẫu cũng tới trợ giúp.
Trong nhà đã lâu chưa có bận rộn qua như vậy, đại bá mẫu nhìn một sân đầy thịt, quả thực không thể tin được đây là thật.
“Bà cầm lấy thịt heo đi treo lên đi, treo ở chỗ nào thông gió.” Đại bá chỉ chỉ thịt trong thùng gỗ.
Những cái này giữ lại để nhà mình ăn tết.
“Tôi biết.” Đại bá mẫu tinh thần phấn chấn mà đi.
Phòng bếp nhà Du Uyển quá nhỏ, làm nhiều thịt kho như vậy lại không đủ chỗ để.
Khương thị lưu lại trông nom hai hài tử, Du Uyển cùng cả nhà đại bá thì đi qua lão trạch (nhà đại bá).
Một đêm này, nhà đại bá toàn mùi thịt kho, bay ra hơn nửa thôn, các hương thân đều đói bụng a.
Thịt kho làm xong đã là nửa đêm, huynh muội ba người mới đầu còn lo lắng đại bá làm lâu sẽ chịu không nổi, nào biết ông càng làm càng khỏe, đến cuối cùng, so với ba người họ còn có tinh thần hơn.
“A Uyển, nếm thử cái này.” Đại bá cắt một miếng thịt ba chỉ mềm nhất, đưa cho Du Uyển.
Thịt kia màu sắc trong suốt, chất thịt mềm nhưng không nhũn, hương vị tỏa ra tầng tầng lớp lớp khiến vị giác như nở hoa, béo ngậy mà không ngán, nước dùng chảy ra thấm đều đầu lưỡi, mềm mại lại lộ ra chỗ ngọt của thịt tươi.
“Như thế nào?” Đại bá cười tủm tỉm hỏi.
“Ăn ngon!” Du Uyển không chút nghĩ ngợi mà nói ra.
Đại bá lại cắt thêm một miếng lớn cho nàng.

Hai huynh đệ nhà kia cũng thèm không chịu nổi, nóng lòng đến gần.
Đại bá cũng cắt cho hai người hai mảnh.
Hai người nhìn miếng thịt kho chỉ to bằng đầu ngón tay, nhìn qua cái chén của Du Uyển, miếng thịt còn không để vừa cái chén, khóe miệng co quắp tưởng như muốn trúng gió...
“Đại bá, chỗ thịt này không làm sao?” Du Uyển nhìn chỗ thịt để bên bếp.
Đại bá cười nói: “Thịt này dưới Ngũ Hoa, làm thịt kho sẽ không ngon lắm, dùng để làm thịt giòn là thích hợp nhất.”
Thịt dưới Ngũ Hoa là phần thịt có một miếng mỡ phía trên, béo gầy đều nhau, thích hợp nấu ngoài giòn trong mềm.
Đại bá lại làm một mâm thịt giòn, làm xong đã là canh bốn.
Tuyết rơi lớn lúc nửa đêm, trên mặt đường cũng lưu lớp tuyết đọng thật dày.
Mọi người thu thập đồ đạc xong, thuê xe bò trong thôn, giẫm lên tuyết đọng, kẽo kẹt kẽo kẹt mà đi.
Tuy là chợ phiên nhỏ, nhưng đã gần sát những ngày cuối năm, nên cũng không khác mấy với phiên chợ lớn, chỉ là do tuyết đọng quá nhiều, nên khách nhân đến trễ hơn một chút.
Du Uyển phát hiện phí thuê quầy tăng lên, đương nhiên điều đó sẽ khiến giá đồ ăn của bọn họ cũng phải tăng lên.
Đây cũng không phải là chuyện xấu.
Du Uyển thuê một lần hai quầy hàng, một cái dùng để bán đồ ăn, một cái dùng để bán thịt rừng.
Đại bá đi đứng không tiện, Du Uyển lấy ghế cho ông ngồi xuống, lúc này khách hàng vẫn không nhiều, nàng với hai ca ca vẫn giải quyết được.
Cá trích và măng mùa đông của Du Uyển bán ra được mọi người khá yêu thích, chỉ chốc sau đã có người quen tới cửa.
“Nha đầu, lại gặp ngươi, hôm nay cá thế nào? Có tươi hay không?” Một vị đại thẩm mập mạp tiến lên cười ha hả hỏi.
“Ngô thẩm.” Du Uyển khách khí chào hỏi, ngồi xổm xuống, tay không vớt một con cá trích to, con cá vẫy vẫy đuôi, nhìn là biết cực kì tươi, “Ta bán mà thẩm vẫn chưa yên tâm sao? Trời lạnh, mặt hồ đông cứng hết rồi, bữa nay nhóm cá này nhóm cuối, bán xong hết mẻ này là chúng ta không bán nữa.”

Nghe lời này, đại thẩm quyết định lấy năm con!
Một bên khác, nồi đồng cũng đã lắp xong, đại bá chậm rãi làm nóng nước sốt, một mùi hương mê người bay ra.
Ngô thẩm quay qua nhìn về phía quầy hàng kế bên Du Uyển: “Quầy này cũng của nhà ngươi sao?”
Du Uyển gật gật đầu: “Đúng vậy a, sáng nay mới ra nồi, tay nghề của đại bá ta rất tốt, không tin thẩm có thể nếm thử.”
Du Uyển cắt một miếng thịt ba chỉ đưa cho đại thẩm.
Bà đem miếng thịt ba chỉ nóng hổi nhét vào trong miệng, tinh tế nhai, lập tức trợn tròn con mắt: “Ô hô! Làm sao mà ngon vậy! Nhanh bán cho ta một cân!”
Du Uyển hỏi: “Thẩm lấy thịt ba chỉ thôi sao? Ta nghĩ nên lấy nửa cân Ngũ Hoa, nửa cân ba chỉ? Giá tiền không sai biệt lắm.”
“Bao nhiêu tiền một cân?”
Du Uyển nói: “Người khác ta bán 35 văn, riêng thẩm là khách quen, hôm nay lại là người mở hàng đầu tiên, ta lấy thẩm 30 văn thôi.”
“Mắc như vậy?”
Nói thật là có hơi đắt, có thể bỏ qua chi phí nhân công, thế nhưng nhà bọn họ nấu là muối tinh luyện, riêng chi phí làm muối là giá đã cao hơn nhiều, lấy giá tiền này là vì họ muốn bán đúng giá thị trường thôi.
“Nhà ngươi bán đồ đắt hơn nhà khác!” Ngô thẩm phàn nàn.
Du Uyển nói ra: “Làm không giống nhau, riêng chi phí nguyên liệu nấu ăn đã không giống nhau, tất nhiên giá tiền sẽ không giống, thẩm đã nếm qua bao nhiêu món, ngon dở thẩm sẽ cảm nhận được.”
Thình lình được tâng bốc, đại thẩm không biết nói gì, tuy có chút đau lòng, nhưng giá tiền cũng không hơn kém bao nhiêu đồng, bà do dự một hồi cuối cùng vẫn quyết định mua: “Ngươi cho ta nếm thử cái kia.”
“Thịt Ngũ Hoa cũng không tệ nha.” Du Uyển cắt nửa miếng da óng ánh đưa cho bà, “Thẩm có mang bát không? Ta cho thẩm ít nước sốt mang về, nước sốt nhà ta không mặn, có thể trộn thịt kho, cũng có thể xào rau chan canh, làm cái gì cũng ngon.”
Đại bá ngồi ở một bên thu tiền, nghe Du Uyển một tiếng một tiếng ‘Nhà ta’, cười đến nỗi miệng muốn kéo tới mang tai.


CHƯƠNG 25: GIÁO HUẤN ĐIÊU NÔ
Edit: Lan Anh
Bán thịt kho so với trong tưởng tượng dễ dàng hơn nhiều, không đến nửa canh giờ đã bán hết, chỉ còn một cái giò kho.
“Cô nương! Cô nương!” Một đại nương vội vàng chạy tới, “Ta đoán là hôm nay ngươi sẽ bán, ta không tới chậm chứ? Cá với măng còn không?”
“Vẫn còn đây ạ.” Du Uyển cười nói.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không còn nhiều lắm.
“A? Thịt kho? Nhà các ngươi còn bán thịt?” Đại nương nghi ngờ hỏi.
Du Uyển gật gật đầu, cắt xuống một mảnh đưa cho đại nương nếm thử, “Đúng vậy a, hôm nay là ngày đầu tiên ta bán, chỉ còn lại một miếng giò, Hoắc đại nương có muốn không? Ta bán rẻ cho ngài.”
Phàm là người ăn qua thịt kho nhà nàng, ai cũng sẽ mua.
Đại nương quyết đoán mua, nhưng lúc nàng móc túi tiền thì lại phát hiện không đủ: “Ngươi chờ ta một chút, nhi tử ta chờ ở phía trước.”
Du Uyển lên tiếng: “Không cần nóng nảy, ta sẽ giữ lại cho ngài.”
Đại nương xách rổ chạy đi.
Chân trước đại nương vừa đi, chân sau liền có một người mặc váy gấm Tứ Xuyên loại thượng đẳng, là một cô nương mỹ mạo, nàng ta bước tới đâu thì hương thơm bay tới đó.

Cô nương quần áo lộng lẫy, trang dung tinh xảo, cùng phiên chợ tạp nham này thập phần không hợp nhau.
Nàng ta đứng trước quầy hàng của Du Uyển, dùng khăn tay thêu hoa thược dược che mũi, không mặn không nhạt nói: “Miếng giò này ta muốn, bọc lại cho ta.”
Du Uyển nhìn nàng ta một cái: “Miếng giò này bán rồi, cô nương lựa món khác đi, cá với măng cũng không tệ.”
Sắc mặt nàng ta trầm xuống: “Ta không muốn cái khác, ta chỉ muốn cái này.”
Du Uyển nói ra: “Ta đã nói, cái này ta đã bán rồi.”
Cô nương này lạnh lùng nói: “Ta trả ngươi gấp đôi, ngươi bán nó cho ta!”
Du Uyển tuy thiếu tiền, nhưng vẫn không chạm đến ranh giới của bản thân: “Cô nương hay là qua nhà khác xem đi, bên kia họ cũng bán thịt kho.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ta vẫn không buông tha: “Ta muốn mua của nhà ngươi, mau tranh thủ mà bọc lại cho ta! Đừng để phu nhân nhà ta chờ!”
Phu nhân? Nguyên lai chỉ là nha hoàn...
Đầu năm nay, nha hoàn đều có thể ngang ngược vậy sao?
Nếu là dân chúng bình thường, đã sớm bị khí thế của nàng ta hù dọa, nhưng Du Uyển lại không.
Du Uyển nhìn cũng chẳng muốn nhìn, liếc qua nàng ta một cái, xoay người sang chỗ khác giúp Du Phong giết cá, phần lớn khách nhân mua cá đều muốn mua sống, nhưng cũng có người nhờ giết, Du Phong làm có chút ngượng tay, giết mãi vẫn không xong.
Nha hoàn thấy Du Uyển không thèm để ý đến mình, tức giận đến lông mày đều dựng lên.
Toàn bộ trấn Liên Hoa, không có ai dám bày sắc mặt như vậy với nàng.
“Ngươi có biết ta là ai không? Dám vô lý với ta như thế?”
Nàng ta vọt tới trước mặt Du Uyển, bắt lấy tay Du Uyển.
Trùng hợp Du Uyển đang bắt một con cá trích, một đao đập vào đầu con cá.
Chỉ nghe thấy đông một tiếng thật lớn, vẩy cá đều văng lên, cô nương kia không biết là bị dọa hay bị buồn nôn, liền rút tay về, lui lại mấy bước, gương mặt đều trắng bệch.
Bộ dáng khôi hài này liền rước được một trận cười nhạo của mọi người xung quanh.
Nàng ta mặt đỏ lên, nhìn Du Uyển, chỉ cảm thấy càng tức giận, dùng tay chỉ vào mặt Du Uyển, đằng đằng sát khí mà lao đến.
Ba nam nhân Du gia đồng loạt đứng dậy.
Nha hoàn kia bị khí thế của ba phụ tử chấn nhiếp, nhưng rất nhanh nàng ta lại đến, không coi ai ra gì nói: “Các ngươi thật lớn mật, có biết phu nhân nhà ta là ai không? Dám cản đường ta, còn không mau tránh ra!”
Phụ tử ba người đều không nhúc nhích, tuy mặc áo vải đơn bạc, nhưng vì Du Uyển lại phảng phất như xây lên một bức tường đồng vách sắt.
Đáy mắt Du Uyển như có lưu quang hiện lên.

Nha hoàn này ương ngạnh ở trấn Liên Hoa lâu như vậy, chưa bao giờ bị người khác đối xử như thế, không khỏi gấp đến đỏ mắt: “Tốt, các ngươi! Dám không coi mặt mũi phu nhân nhà ta ra gì, coi chừng phu nhân nhà ta cho các người có thể đến mà không thể về!”
Du Uyển đi ra từ sau lưng: “Ai không coi trọng mặt mũi phu nhân nhà ngươi? Phu nhân nhà ngươi có nói là phải tranh giành đồ ăn với bách tính sao? Đều do ngươi tự chủ trương, không thèm nói đạo lý, lại ỷ lại là có phu nhân ngươi bảo vệ?”
“Ngươi...” Nha hoàn bị nghẹn.
Không ít dân chũng vây xem đều thấy rõ sự việc, chỉ cảm thấy nha hoàn này xác thực là ỷ thế hiếp người, người ta đã nói thịt kho này bán rồi, nàng ta chỉ cần qua quầy khác mua là được, cần gì ép buộc người khác như vậy?
Ngược lại cái gia đình này, không động tâm vì tiền, không bị quyền thế lay động, quả thực khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Chỉ là có người nhận ra thân phận của nha hoàn này, không khỏi lo lắng thay cho người nhà ‘Ngu xuẩn’ này.
“Nàng ta là thiếp thân nha hoàn của Huyện lệnh phu nhân! Đắc tội nàng ta, sợ không có chỗ tốt a.”
Đám người xì xào bàn tán rơi vào tai nha hoàn, nàng ta thẳng sống lưng, dù bận nghe lén nhưng vẫn ung dung nhìn Du Uyển, tựa hồ xác định sau khi nàng nghe được thân phận của mình, nhất định sẽ phải quỳ gối tới li.ếm chân mình.
Đáng tiếc là để cho nàng ta thất vọng rồi.
Du Uyển để cho đại bá với hai ca ca quay vào trong quầy hàng, còn nàng tiếp tục giết cá, từ đầu đến cuối, đều không cho nàng ta một ánh mắt.
Nha hoàn triệt để bị chọc giận, quơ lấy bắp ngô phơi khô của gian hàng sát vách, hướng thẳng vào mặt Du Uyển mà đập xuống.
Lão bà bà bị giật bắp ngô, đau lòng đến mức muốn khóc! Nhà bà cũng sắp không còn cơm mà ăn, nhưng bà làm gì còn biện pháp nào khác? Đó là người nhà quan a!
Nàng ta đập tới chỗ Du Uyển, phụ tử ba người mặc dù xông ra ngoài, nhưng vẫn không kịp, mắt thấy cái giỏ bắp kia sắp nện vào trên đầu Du Uyển thì có một cái tay đưa ra, chụp lại.
Tuy là cái rổ được chụp lại, nhưng bắp ngô vẫn lăn đầy trên đất, các hạt bắp đều bị bẩn.
Lão bà bà sắp khóc, nhưng cũng không dám tiến lên nhặt.
Du Uyển nhìn nha hoàn kia với ánh mắt băng lãnh, nàng ta chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, vô ý thức mà sợ run người.
Đại bá đi nhặt bắp ngô, nhưng bị Du Uyển cản lại.

Du Uyển nói với nha hoàn: “Nhặt lên.”
Nha hoàn bị sát khí của Du Uyển hù đến, nhưng nàng ta không thể bị mất mặt trước nhiều người như vậy, mắt trợn trắng nói: “Ta mới không nhặt! Muốn nhặt thì tự ngươi đi nhặt!”
Du Uyển sắc mặt lạnh băng nói: “Ta lặp lại lần nữa, nhặt lên.”
Nha hoàn lạnh lùng hừ một cái: “Không nhặt! Ngươi có thể làm gì ta?”
Du Uyển lấy cái rổ trong tay nàng ta.
Nàng ta giở trò xấu xa né Du Uyển: “Ta có nói là đưa cho ngươi sao?”
Du Uyển nói: “Buông tay.”
Nha hoàn đương nhiên không chịu buông tay, bất quá nàng ta cũng không đoạt nổi, trùng hợp lúc này đại bá đang chống quải trượng đi tới, nàng ta liền duỗi chân ra ngáng chân đại bá.
Du Uyển không ngờ tới nàng ta xấu xa như vậy, ngay cả người tàn tật cũng không buông tha, lúc này ánh mắt nàng bắn tới, một phát bắt được cổ nàng ta, hung hăng nhấn xuống mặt đất.
....
Yến thiếu chủ: Ân, nương tử thật tuyệt vời!
Tết nguyên đán thật vui.