Edit: Lan Anh
Sau khi Ô Hằng Vương bị giết, sĩ khí quân Hung Nô bị giảm mạnh, Du Thiệu Thanh lại dùng thi thể của Ô Hằng Vương mà dụ quân Hung Nô lui lại mấy trăm dặm.
Nhưng cũng không thể vì vậy mà phớt lờ, dù sao quân Hung Nô trú trong doanh trướng Tây Bắc của bọn họ cũng hơn 10 vạn quân, muốn phản công lại họ cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ô Hằng Vương chết, mặc dù bây giờ có thể giải quyết tình hình khẩn cấp nhưng cũng mang đến nguy cơ, người Hung Nô có thể không tiếc giá nào mà trả thù cho Ô Hằng Vương.
Lúc đó thì không có cách nào địch lại quân Hung Nô...
“Còn bao lâu nữa thì mới đào thông hẻm núi?” Du Thiệu Thanh sắc mặt nghiêm nghị hỏi.
“Nhanh thôi, Thiên phu trưởng!” Một binh sĩ tên Quế Nhi trả lời.
Sau khi Nhan Tùng Minh trở về, hắn chính là người có chức quan cao nhất, nhưng chẳng biết vì sao, mọi người vẫn tự giác nghe lệnh của Du Thiệu Thanh.
Nhan Tùng Minh bĩu môi, muốn đoạt lại quyền chỉ huy, Du Thiệu Thanh lại quăng qua một ánh mắt lạnh như băng: “Im miệng!”
Nhan Tùng Minh đành ủy khuất ngậm miệng.
Du Thiệu Thanh phải hoàn thành di mệnh của Tiêu tướng quân, không thể có một chút sơ suất nào, mặc dù mọi người ở đây không biết nội tình, nhưng tất cả đều một lòng theo sát ông.
Nhan Tùng Minh giống như một cá thể bị cô lập, phàm nếu hắn còn muốn đứng trong đội ngũ thì phải ngoan ngoãn cụp đuôi.
Đại Ngưu đã chết, chết cùng với hắn là hai tân binh nhập ngũ sớm hơn hắn hai ngày, tân binh bị thiếu kinh nghiệm chiến trường, dễ dàng chết dưới đao của địch nhân.
“Đại Ngưu là vì cứu tôi nên mới chết...” Tiểu Ngư khóc không thở nổi, “Tôi là một tên phế nhân... hắn cứu tôi làm gì...”
Ngô Tam không nói chuyện, vỗ vai hắn một cái, cùng các huynh đệ khác đem thi thể của ba người Đại Ngưu chôn xuống đất.
Đại Ngưu là một tân binh phi thường ưu tú, thậm chí hắn còn vượt qua được mấy lão binh trinh sát, đúng ra hắn không nên chết ở đây, nếu hắn còn sống và được bồi dướng, ngày sau chắc chắn sẽ phát huy được triệt để năng lực của mình.
Ngô Tam ai thán, đem ba bảng tên giao cho Du Thiệu Thanh.
Du Thiệu Thanh đem bảng tên bỏ vào một cái hộp gỗ, bên trong đều là bảng tên của những binh sĩ tướng sĩ đã chết, nằm trên cùng là của Tiêu tướng quân.
Có lẽ sẽ có một ngày, bảng tên của ông cũng sẽ nằm trong này, nếu may mắn thì sẽ được binh sĩ sống sót mang về cho gia đình.
“Thiên phu trưởng, đã thông!” Quế Nhi nói.
“Đi thôi.” Du Thiệu Thanh khép lại hộp gỗ.
Đại Ngưu đã chết, một lão binh bị tổn thương do giá rét lúc này cũng đã khỏe, nhận lấy trách nhiệm trinh sát, mở đường đi về phía trước.
Mọi người dìu dắt nhau tiến lên.
Một thân ảnh trẻ tuổi tráng kiện, hắn đi phía sau đội ngũ không gần không xa, hắn là người duy nhất không nghe hiệu lệnh của Du Thiệu Thanh, cũng là người không thích tiếp xúc với người khác, trong ngực hắn ôm một thanh kiếm, ánh mắt buồn bã cùng ngốc trệ, như một cô nhi bị vứt bỏ.
“Lão Du ngươi xem.” Ngô Tam giật giật cánh tay Du Thiệu Thanh.
Du Thiệu Thanh quay đầu nhìn một cái, bất đắc dĩ nói: “Tiêu tướng quân chết là một đả kích rất lớn với hắn.”
“Nghe nói hắn được Tiêu tướng quân mang về, thấy thanh kiếm kia không? Là bội kiếm hộ thân của Tiêu tướng quân tặng cho hắn.” Ngô Tam nhỏ giọng nói, “Vừa nãy lúc người Hung Nô xông vào, hắn giết người đỏ cả mắt, nhưng nhờ vậy cũng cứu không ít mạng của huynh đệ ta.”
Nếu không nhờ vậy, sợ rằng bọn họ không chờ nổi đến lúc lão Du quay lại, tất cả đều mất mạng dưới đao quân Hung Nô.
“Hắn tên là gì?” Du Thiệu Thanh trong lúc nhất thời không nhớ nổi tên hắn.
Ngô Tam nói: “Chu Hòe.”
...
Tin dữ của đại doanh Tây Bắc truyền đến Kinh Thành là chuyện của nửa tháng sau, tin khẩn cấp trăm dặm được trình lên Ngự thư phòng, Hoàng đế như bị đánh một đòn cảnh cáo, cả người cứng lại.
Cả đám đại thần đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Hoàng đế không đúng lắm nha, việc lớn xảy ra như vậy, không phải nên nổi trận lôi đình sao? Làm sao nhìn qua... giống như bị kinh hãi đến ngốc?
Nói đến sự cố lần này, bọn họ cũng là oan uổng, biên quan truyền đến tin tức nói mười vạn đại quân Hung Nô tiến thẳng đến thành U Châu, chuẩn bị phát động tiến công vào đêm trừ tịch, ai ngờ những tin tình báo đó lại bị sai, quân Hung Nô lại thay đổi tuyến đường đánh sang đại doanh Tây Bắc.
Đại doanh Tây Bắc toàn quân bị diệt, không một người sống sót, tất nhiên sẽ không có cách nào truyền tin đi, vẫn là khu vực cận đại doanh không thấy lương thảo chuyển tới, muốn tới đại doanh Tây Bắc mượn lương thảo, mới phát hiện đại doanh bị quân Hung Nô công chiếm.
Theo như lời nói của người đi mượn lương thảo, người Hung Nô còn đổi sang mặc giáp của quân Tây Bắc, có mấy người còn nói tiếng Hán vô cùng lưu loát, nếu không phải có một tên Hung Nô giả mạo làm một binh sĩ, trùng hợp binh sĩ đó lại là đồng hương của hắn thì hắn cũng không phát giác được người đó là giả mạo.
Hắn cũng không dám để lộ điều gì bất thường, cầm được lương thảo liền bỏ đi.
Đầu tiên là tin tình báo sai, nên đại doanh Tây Bắc bị tàn sát, triều đình đến nửa điểm tin tức cũng không có, nếu như không phải có người cản trở thì chắc chắn chuyện này là chuyện cười.
Cũng may binh sĩ đưa tin này mạng lớn, hắn cũng không thuộc quân doanh thành U Châu, nếu không một tới hai đi, để cho mật thám ở thành U Châu lợi dụng sơ hở, đừng nói là quân tình, ngay cả mạng nhỏ hắn cũng không còn.
Sắc mặt Hoàng đế hết sức khó coi.
Việc quân cơ đám đại thần cảm thấy không ổn, rầm rầm quỳ xuống đất.
Lúc bọn họ đang chờ Hoàng đế nổi trận lôi đình, thì lúc này Hoàng đế lại đột nhiên đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
Chúng đại thần: “...”
Hoàng đế đi địa lao, tự mình gặp mặt Cao Viễn.
Cao Viễn bị nhốt nửa tháng, lúc này hết sức yếu ớt, ông biết rõ vì sao Hoàng thượng lại tới, chính bởi vì biết rõ nên nước mắt mới rơi.
Hoàng thượng siết chặt nắm đấm, ẫn nhẫn nói: “Thật sự... không còn người nào sống sót sao?”
“Còn... còn một người sống sót.” Cao Viễn khó khăn nói.
“Ai?” Hoàng thượng hỏi.
Cao Viễn muốn nói ra một cái tên nhưng thể lực chống đỡ không nổi, hôn mê bất tỉnh.
“Cao đại nhân!” Uông công công đi lên trước, ấn nhân trung của Cao Viễn nhưng không ăn thua.
“Còn người sống...” Hoàng đế như có điều nỉ non, “Sẽ là ai?”
Uông công công suy nghĩ nói: “Có khi nào là Tiêu tướng quân?Tiêu tướng quân dũng mãnh phi thường, nếu có thể thoát khỏi sự vây công của quân địch, nô tài nghĩ, cũng chỉ có hắn.”
Hoàng đế đồng ý gật đầu.
Quốc gia đại sự, Uông công công không dám nhiều lời, chỉ nhìn Cao Viễn nằm một bên nói: “Bệ hạ, Cao đại nhân ngất rồi, nô tài đi mời thái y?”
Hoàng đế phất phất tay: “Đưa tế tửu hồi phủ, phân phó thái y hảo hảo chữa trị, phải để ông ta bình yên vô sự.”
Một tiếng tế tửu, lại giúp Cao Viễn có lại chức quan như ban đầu.
Uông công công thầm nghĩ Cao Viễn cũng thật lợi hại, đắc tội Hoàng đế, mà có thể sống sót cũng có thể coi là người đầu tiên từ trước tới nay.
Hoàng đế gọi thống lĩnh Cấm vệ quân: “Đi nói với Tiêu Chấn Đình, nói với hắn là chất nhi của hắn sống sót đã trốn ra được đại doanh Tây Bắc, đang trên đường đến U Châu, nói hắn tự mình đi tiếp ứng.”
“Tự mình?” Thống lĩnh Cấm vệ quân sững sờ, “Bệ hạ...”
Hoàng đế nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Trẫm biết mình đang làm gì, ngươi đi làm đi.”
“Tuân lệnh.” Thống lĩnh Cấm vệ quân ôm quyền lĩnh mệnh, thần sắc phức tạp đi về hướng Tiêu phủ.