Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 102




CHƯƠNG 102: KHÁCH TỚI CỬA
Edit: Lan Anh
Vợ chồng Quách Đại Hữu hoàn toàn không ngờ được rằng sự tình sẽ lấy xu thế phát triển theo hướng quỷ dị như vậy, đây là cái người trước kia lúc nào cũng nịnh bợ bọn họ, làm bọn họ vui lòng, vị tỷ phu ngốc luôn e sợ bọn họ dù có chút bất mãn sao?
Không đúng lắm nha!
Đại bá cũng không thèm để ý người Quách gia trợn mắt há mồm thành cái hình dạng gì, quay đầu nhẹ nói với Du Uyển: “Con không sao chứ? Tay có đau hay không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai vợ chồng kia cằm thiếu điều cũng muốn rớt xuống đất, lúc này không phải là nên quan tâm thương thế của Xảo nhi như thế nào sao? Sao lại thành quan tâm tay nha đầu kia có đau hay không?
Đại bá đột nhiên trở nên khó chơi, lại nhìn người trong thôn đứng xung quanh, từng người từng người đều dùng thần sắc xem kịch vui, vợ chồng Quách Đại Hữu cảm thấy trên mặt vô cùng nóng, vừa buồn bực lại vừa xấu hổ.
Cuối cùng hai người đành lôi kéo Quách Tiện Xảo rời đi.
Đương nhiên chuyện không phải cứ như vậy là xong, hai người họ muốn đi tìm đại bá mẫu.
Bọn họ biết trưởng tỷ là người làm chủ ở Du gia, mặc dù đại tỷ cũng không thiên vị hắn mười phần, nhưng tỷ phu đánh thân nhi tử, ngược lại đi bao che cho nha đầu tam phòng, chẳng lẻ đại tỷ cũng không để ý sao?
Huống chi chuyện hôm nay bọn họ cũng không hề đuối lý, chí ít ngay từ lúc xú nha đầu kia động thủ với nữ nhi của bọn họ.

Chuyện này trước sau cộng lại cũng đủ khiến Du Khai Dương với nha đầu kia ăn khổ.
Trên đường hồi lão trạch, Quách Đại Hữu suy nghĩ kĩ lời kịch để cáo trạng, nào biết ông vừa mới bước vào cửa, còn chưa kịp mở miệng thì thấy đại bá mẫu chỉ chỉ mấy rương hòm trong nhà chính: “Đồ đã thu thập xong rồi, các ngươi xem có còn sót cái gì không?”
Quách Đại Hữu: “?!”
Người ta hai người kẻ xướng người họa, một người nói đuổi người, người kia liền lập tức gói ghém hành lý!
Quách Đại Hữu sống mấy chục tuổi cảm thấy tam quan của mình đều bị hủy trong ngày hôm nay.
Đỗ Kim Hoa đứng một bên vốn định gào cuống họng lên, lại bị thế trận trước mắt dọa cho sợ đến choáng váng.
Nếu nói tỷ phu là nổi nóng nên hù dọa bọn họ, nhưng đại tỷ là thật sự muốn bọn họ cầm quần áo cuốn xéo đi...
Cuối cùng cũng là do Quách Tiện Xảo ban tặng, nguyên bản là cả nhà bọn họ vểnh cái đuôi tới, dự định diễu võ giương oai mấy tháng, nhưng mới có ngày thứ hai đã bị đuổi.
Người Du gia có thể gọi là chuyên nghiệp trong việc trị mấy loại người này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi mọi người tản đi, Du Uyển mới mang Trăn Trăn và Tiểu Thiết Đản về nhà mình, Du Phong cũng đi theo.
Du Uyển kiểm tra thân thể của hai đứa nhỏ cẩn thận, Trăn Trăn thì bị ngã mấy cái nên cái mông nhỏ bị bầm, còn lại cũng không đáng ngại, riêng Tiểu Thiết Đản thì bị Quách Tiện Xảo cưỡi lên người, trên cổ cũng bị Quách Tiện Xảo cào trầy một đường, bàn tay thì bị cọ rách da.
Đương nhiên Quách Tiện Xảo cũng không tốt hơn Tiểu Thiết Đản bao nhiêu, tóc cũng bị Tiểu Thiết Đản giật cho mất mấy mảng, mới bắt đầu Tiểu Thiết Đản giống như một viên đạn, chạy tới đụng nàng ta ngã chổng vó lên trời, khỏi nói là có bao nhiêu mất mặt.
Du Uyển lấy cho Trăn Trăn một khối bánh quế xốp giòn, Trăn Trăn lúc này mới vui vẻ ngồi ăn.
Sau đó Du Uyển lấy rượu thuốc mà Vạn thúc cho sức cho Trăn Trăn, rồi mới xử lý vết thương cho Tiểu Thiết Đản, chỉ có hơi trầy da cũng không cần phải khâu vết thương, bôi một lớp mỏng kim sang dược là đủ.
Du Uyển lấy kim sang dược ra, vừa bôi vừa nói: “Nàng ta to con như vậy, đệ không thể đánh lại nàng ta.”
Tiểu Thiết Đản ưỡn ngực nói: “Ai nói? Đợi hai năm nữa đệ trưởng thành...”
“Nhưng không phải bây giờ đệ vẫn chưa lớn sao?” Du Uyển đánh gãy lời nói của hắn, đồng thời cũng nói trúng tim đen.
Tiểu lắm lời lập tức ỉu xìu.
Du Uyển thâm trầm nói: “Về sau không cần đánh nhau với người khác, biết chưa?”
Cuối cùng Du Phong cũng thở ra nhẹ nhõm, lúc này mới giống lời của trưởng tỷ nên nói.

Một giây sau lại nghe Du Uyển nói: “Đệ kêu a tỷ tới đánh hắn!”
“...” Du Phong rùng mình một cái, có thể dạy bảo hài tử bằng cách khác không?
...
Cứ trì hoãn như vậy, sự tình đi lên trấn mua đồ cũng bị quên lãng, tuy nói bây giờ đã có người hỗ trợ làm đậu hũ, nhưng muốn làm thì cũng phải có nguyên liệu.
Vẫn là Lý Chính nhanh nhẹn, ông tìm tới cửa hỏi khi nào thì bắt đầu, hai người Du Uyển lúc này mới nhớ tới chuyện phải làm.
“Ở lại ăn cơm trưa đã!” Đại bá nói.
Du Uyển cầm cái bánh bao nóng hổi lên: “Đi trễ con sợ mua không được đậu.”
“Vậy cầm thêm mấy cái nữa đi.” Đại bá mở cái túi ăn sạch sẽ ra, bỏ mấy cái bánh bao lớn thơm ngào ngạt vào, đây là dùng váng sữa để làm, ăn thì không có cảm giác ngọt nhưng đặc biệt lại thơm mùi sữa.
Xe bò của Xuyên Tử đã chờ sẵn ngoài cửa.
Du Uyển đi qua, lấy một cái bánh bao thơm mùi sữa đưa cho hắn: “Có lẽ huynh cũng chưa ăn đi?”
Xuyên Tử gãi gãi đầu.
“Cầm.” Du Uyển nhét cái bánh bao vào trong tay hắn, quay đầu vào nhà gọi: “Đại ca!”
“Đến đây!” Du Phong dời cái sọt với túi ra, bỏ lên trên xe bò.
Xuyên Tử cắn một miếng bánh bao, một mùi sữa thơm nồng tan ra trong miệng, ngon đến mức khiến hắn ngây dại.
“Sững sờ cái gì, đi thôi!” Du Phong đập vào ót hắn một cái.

Xuyên Tử vừa gặm bánh bao vừa dắt bò đi, an an ổn ổn mà đi tới cửa thôn.
Nhưng cuối cùng Du Uyển vẫn không thể lên trấn, đi tới cửa thôn thì bọn họ đụng phải Lão Thôi lâu ngày không gặp, sau lưng Lão Thôi là một nam nhân có dáng người khôi ngô.
Nam nhân này mặc một bộ áo choàng màu đen, mang mũ rộng vành, che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Trên tay hắn ta mang theo một cái lồng được che bằng vải đen.
Lão Thôi tới đây là để tìm Du Uyển.
“Du cô nương, vị Hứa công tử này là bằng hữu của tôi, nhà hắn có nuôi một con thú cưng bây giờ lại bị bệnh, tôi nghĩ cô nương trị được bò, có lẽ cũng trị được cho nó.” Lão Thôi mặt đầy trông đợi nói.
Bằng hữu?
Du Uyển nhìn vị Hứa công tử kia một chút.
Nhưng hắn ta cũng không nhìn nàng.
Lão Thôi ho nhẹ một tiếng: “Du cô nương?”
Du Uyển nói: “Nhưng tôi muốn thu tiền xem bệnh, không có chữa không công.”