Mắt Xích Hận Thù Tình Yêu Hèn Hạ

Chương 45: Yêu thương vô điều kiện




Quần áo của hai người đã được quản gia mang đến, tất cả đã được chuẩn bị cẩn thận tươm tất, Vĩnh Hạ không trả lời câu hỏi lúc nãy của Lâm Ngạo, hắn biết cô vẫn không buông bỏ được lòng thù hận, nhưng chỉ cần cô tình nguyện một lòng ở bên cạnh hắn thì Lâm Ngạo sẽ cho cô tất cả.

Hai người thay đồ xong, cùng nhau bước ra ngoài, Lâm Ngạo đưa áo cho Vĩnh Hạ khoác vào, vì gió biển khiến cho rùng mình từng cơn, Vĩnh Hạ không nói cũng chẳng biểu hiện cảm xúc gì, cô cứ để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, Thuyền cập vào bờ, Lâm Ngạo chủ động nắm lấy tay của Vĩnh Hạ, bàn tay nhỏ bé của cô nằm gọn trong lòng bàn tay của Lâm Ngạo.

Hắn cẩn thận đưa cô rời khỏi thuyền, hai người ngồi vào xe quay về Ngự Cảnh, Vĩnh Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ suốt quãng đường đi, cô không biết diễn tả như thế nào về nội tâm lúc này, tại sao bản thân lại cảm thấy rối bời khi Lâm Ngạo nói yêu mình. Vĩnh Hạ đang rối loại cảm xúc trầm trọng, cô phải đấu tranh tâm ly một cách dữ dội để bản thân không bị sao lãng, mục đích của cô vẫn chưa thực hiện được đây không phải là lúc để bản thân yếu lòng.

Lâm Ngạo luôn yêu thương cô một cách vô điều kiện, hắn vừa yêu vừa chiếm hữu một cách điên cuồng, hắn cũng không biết tại sao bản thân lại yêu Vĩnh Hạ đến như thế, Vĩnh Hạ nhân cơ hội này muốn lợi dụng Lâm Ngạo, để đưa mọi chuyện ra ánh sáng.

"Tuần sau đi công tác tôi sẽ đưa em theo cùng, chúng ta sẽ đi du lịch cùng nhau, em có ý kiến gì không?"

Vĩnh Hạ im lặng một lúc thì lên tiếng trả lời.

"Tùy anh vậy, tôi có một thỉnh cầu muốn anh đáp ứng."

Lâm Ngạo hơi nhướng mày nhưng vẫn gật đầu lên tiếng: "Cứ nói ra xem."

"Tôi không muốn bị giám sát như trước đây nữa, tôi muốn có khoảng không gian riêng, ngoài giờ đi làm cùng anh, tôi không muốn suốt ngày ở bên cạnh anh, tôi muốn thư giãn có những cuộc đi chơi cùng bạn bè, chỉ một nguyện vọng đó thôi, ngoài ra tôi cũng chẳng có gì để nói nữa cả, vì anh đối xử với tôi rất tốt về vật chất."

Lâm Ngạo im lặng một lúc cuối cùng cũng đã đồng ý với Vĩnh Hạ.

"Được thôi."

Hắn sẽ cho cô có một khoảng không gian riêng tư để cô thích làm gì thì làm, nhưng Vĩnh Hạ muốn nhân cơ hội đó điều tra thêm về những sự kiện xảy năm xưa cô không muốn gia đình của mình chết một cách oan uổng như thế được. Cho dù là như vậy như Lâm Ngạo vẫn cho người để mắt đến Vĩnh Hạ, vì có rất nhiều người muốn hãm hại cô.

………….

Tối hôm đó hắn muốn chiếm hữu lấy Vĩnh Hạ chỉ có thể để cô nằm dưới thân mình Lâm Ngạo mới có cảm giác an toàn, cô mềm yếu kiều diễm bên ngoài có biết bao tên đàn ông thèm khát vô độ, nhưng Lâm Ngạo đã mặc định suốt cả cuộc đời này cô chỉ có thể là của hắn mà thôi.

Vĩnh Hạ chỉ vừa tắm xong trên người chỉ có một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, cô bước ra đã nhìn thấy Lâm Ngạo đứng tựa vai vào tường Vĩnh Hạ thoáng chốc giật mình.

“Anh đứng đó làm gì?”

Lâm Ngạo nhìn Vĩnh Hạ từ đầu đến chân, kiến cho cô thoáng rùng mình cảm giác được sự nguy hiểm.

“Tôi hơi mệt anh về phòng đi.” – Vĩnh Hạ trả lời dứt khoác lạnh lùng rồi đi về phía giường, Lâm Ngạo chỉ cần dùng đôi chân dài bước một bước rộng là có thể gần sát với Vĩnh Hạ, hắn ôm chặt lấy eo thon của cô, bàn tay đã đặt ở phần mềm mại nhấp nhô, hơi thở nóng hổi của Lâm Ngạo phả vào hổm cổ của Vĩnh Hạ, cô vô thức né tránh, Lâm Ngạo đưa môi gậm lấy vành tay của Vĩnh Hạ, giọng nói khàn đặc.

“Hôm qua tôi đã chăm sóc em cả đêm, bây giờ đến lượt em chăm sóc lại cho tôi đấy.”

Bàn tay của hắn nhào nặng một bên ngực của Vĩnh Hạ, cô không kiềm được khẽ rên lên một tiếng, hắn còn ngang tàn mân mê xuống phía dưới.

“Tôi thích thói quen không mặc đồ lót này của em.”

Vĩnh Hạ khó chịu vùng vẫy nói.

“Buông ra tôi không có hứng thú.”

Lâm Ngạo chỉ cần sờ vào cơ thể mềm mại của Vĩnh Hạ hắn đã cảm thấy hưng phấn làm sao có thể bỏ qua cho cô, Vĩnh Hạ bị xoay người lại, Lâm Ngạo dùng tay dứt khoác tuột hai bên dây áo mỏng manh của Vĩnh Hạ, đôi gò bồng căng tròn đã lộ ra trước mặt hắn, hạt đậu hồng hào đã bị hắn sờ soạng đến căn cứng, Lâm Ngạo nhanh chóng ngậm lấy nụ hoa mỏng manh, dùng đầu lưỡi để trêu chọc.

“Um…”

Vĩnh Hạ khó chịu vô thức đưa tay túm lấy tóc của Lâm Ngạo.

“Đừng mà.” – cổ họng của cô nghẹn lại.

Lâm Ngạo đẩy Vĩnh Hạ ngã lên giường, cơ thể quyến rũ của cô càng kích thích dây thần kinh của hắn, Lâm Ngạo khoá cô lại ở giữa, hắn vừa chạm vào môi của Vĩnh Hạ cô đã quay mặt sang nơi khác.

"Tôi đã bảo không có hứng thú sao anh cố chấp quá vậy."

Lâm Ngạo nắm lấy hai tay đang chóng ở ngực của mình, khoá lại trên đỉnh đầu của Vĩnh Hạ.

"Tôi sẽ làm cho em có cảm giác hứng thú."