Mắt Xích Hận Thù Tình Yêu Hèn Hạ

Chương 23: Không hối hận




Vĩnh Hạ vừa kí xong tên của mình, trong vô thức cô đã ngất đi, vì cơ thể vẫn còn đang sốt nhưng lại cố chấp quay về tìm Vĩnh Huy, Lâm Ngạo ra lệnh cho vệ sĩ nhốt Vĩnh Huy vào một căn phòng chờ đến thủ tục được hoàn thành thì Vĩnh Huy sẽ lập tức được đưa sang Mỹ du học.

Vĩnh Hạ vô thức nhìn thấy hình ảnh cơ thể của mình đầy máu trong cơn mơ, dạo gần đây cô vẫn luôn gặp ác mộng về những chuyện đáng sợ như thế, dùng do đã ngủ rất nhiều nhưng cơ thể của Vĩnh Hạ vẫn còn rất yếu, cô không có tâm trạng nuốt trôi thức ăn mà người hầu của Lâm Ngạo mang đến. Vĩnh Hạ có thói quen khoác khăn choàng vì cơ thể của cô không thể chịu đựng được nhiệt lạnh của thời tiết, Vĩnh Hạ đi tìm em trai của mình, chắc Vĩnh Huy giận cô lắm, thằng bé đã khóc rất nhiều khi cô chấp nhận kí vào tờ khế ước đó, Vĩnh Hạ đi đến căn phòng mà bọn họ giam giữ Vĩnh Huy, hai tên vệ sĩ lực lưỡng ngăn cô lại không cho Vĩnh Hạ đi vào thăm em mình.

"Các người bị làm sao vậy tôi chỉ muốn vào thăm em trai của mình thôi mà."

Lâm Ngạo từ đâu đột nhiên bước đến ra lệnh cho hai tên vệ sĩ.

"Cứ để cô ta vào đi."

Lâm Ngạo còn không quên căn dặn Vĩnh Hạ.

"Muốn nói gì thì cứ nói hết hôm nay ngày mai em trai cô sẽ được đưa sang Mỹ."

Vĩnh Hạ không trả lời mà đi thẳng vào bên trong căn phòng, Vĩnh Huy quay mặt ra phía cửa sổ không thèm nhìn Vĩnh Hạ, cô bước đến nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của em trai.

"Vĩnh Huy quay sang nhìn chị đi, em cứ giận như thế mãi sao."

Có nói đến đâu Vĩnh Huy cũng không quay lại nhìn Vĩnh Hạ bởi vì cậu ấy đang rơi nước mắt, Vĩnh Hạ biết em trai đang chịu quá nhiều đả kích, côc cúi xuống ôm lấy em trai của mình, bản thân của Vĩnh Hạ cũng vô cùng xúc động nhưng cô đang cố gắng tỏ ra cứng rắn để Vĩnh Huy được an tâm sang Mỹ du học.

"Đừng bi quan nữa, em là con trai cứ khóc lóc như thế sẽ không hay đâu, phải biết mạnh mẽ để bảo vệ chị nữa chứ."

Cô buồn bã càng ôm chặt lấy em trai của mình, Vĩnh Hạ nhỏ giọng nói.

"Đừng lo cho chị, chị ở bên cạnh hắn ta cũng chỉ muốn trả thù cho ba mẹ, em phải cố gắng học tập thật giỏi, có như thế chúng ta mới có thể lật đổ Lâm thị giành lại những gì đã mất, chị tin em làm được, Vĩnh Huy em trai ngoan của chị, tất cả những việc chị làm điều có mục đích hết cả, em cứ yên tâm mà học tập, chị sẽ không sao đâu, dù sao hắn ta cũng sẽ không giết chị ngay lúc này đâu."

Vĩnh Huy bắt đầu khóc nức nở, cậu đưa tay sờ lên bàn tay đã gầy đi rất nhiều của Vĩnh Hạ.

"Em thật sự rất xin lỗi chị vì em quá vô dụng không bảo vệ được chị, để chị phải hi sinh quá nhiều vì em như thế."



Vĩnh Hạ vỗ lưng em trai của mình an ủi, dù sao để Vĩnh Huy đi cũng là một quyết định sáng suốt những ngày tháng sau này không biết cô sẽ phải sống như thế nào nữa, nhưng Vĩnh Hạ sẽ ko bao giờ hối hận với những quyết định của mình.

.........

Sáng hôm sau Vĩnh Hạ đưa Vĩnh Huy ra sân bay dù rất đau lòng nhưng cô vẫn cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình để Vĩnh Huy được yên tâm mà rời đi, nhìn em trai lẽ lôi đi vào bên trong khiến cho Vĩnh Hạ không kiềm chế được mà bật khóc nức nở, cô vô cùng đau đớn ngồi gục xuống, tại sao lại phải nói lời tạm biệt chia ly quá nhiều như thế này, tất cả cứ như một cơn ác mộng khiến cho Vĩnh Hạ vô cùng đau khổ, mỗi ngày trôi qua cứ như giày vò trái tim của Vĩnh Hạ đến thấu tận tâm can. Cô lau vội đi nước mắt rồi quay trở lại xe, người đàn ông toát ra một luồng khí lạnh khiến cho cô cũng cảm thấy khó chịu.

"Khóc lóc đủ chưa?"

Vĩnh Hạ không muốn trả lời cô quay mặt về phía cửa, chưa từng có một ai dám thái độ khi hắn nói chuyện như thế, những cử chỉ ghét bỏ của Vĩnh Hạ dành cho mình càng khiến cho Lâm Ngạo khó chịu, đột nhiên hắn đưa tay bóp mạnh vào má của Vĩnh Hạ để cô phải đối diện với mình.

"Đừng quên chính cô là người đã tự nguyện kí kết vào bản hợp đồng đó, cô đang cố tỏ ra tức giận như mình là người bị hại hay sao."

Vĩnh Hạ mệt mỏi hất mạnh tay của Lâm Ngạo ra.

"Tôi biết bổn phận của mình, nhưng anh phải để tôi bình tĩnh lại đã."

Lâm Ngạo nhếch mép cười khinh bỉ.

"Bổn phận để xem cô làm tốt bổ phận của mình tốt đến đâu."

Hắn dùng ngữ khí lạnh lùng ra lệnh cho tài xế riêng.

"Xuất phát.."

Sau một lúc ngột trên xe đầy ngột ngạt chiếc xe đã đậu trước một cửa hàng thời trang cao cấp, Vĩnh Hạ khó hiểu quay sang nhìn Lâm Ngạo, hắn lại muốn làm gì với cô nữa đây, Lâm Ngạo đối với Vĩnh Hạ chỉ là sự đề phòng rất cao.

Lâm Ngạo bước xuống xe nhưng Vĩnh Hạ vẫn còn ngồi bên trong, hắn quay lại chỉ cần dùng ánh mắt cũng khiến cho cô rùng mình, Vĩnh Hạ vội vàng bước xuống xe đi vào bên trong cùng với Lâm Ngạo.