Mạt Thế Trùng Sinh Giả

Chương 57




Hàn An được Phạm Hoan Hoan và Hoàng Giám Vũ đích thân đưa đến phòng làm thẻ thân phận, cả quá trình thuận lợi đến lạ.

Mấy cô nhân viên một mặt mỉm cười thân thiện với cậu, một mặt nhỏ giọng tán doc.

_ Đó là ai mà được người của [ Tịnh Sương ] đích thân đưa đến đây vậy ?

Nhắc đến căn cứ Trời Xanh, không thể không nhắc đến [ Tịnh ׅSương ]. Không chỉ tập hợp toàn trai xinh gái đẹp, lại còn có dị năng siêu mạnh. Tình tình cũng không kiêu căng hách dịch như những dị năng giả khác.

Nhưng dù cho [ Tịnh Sương ] có tốt tính thế nào cũng chưa từng thấy bọn họ cười nói vui vẻ với người khác như vậy.

_ Là cháu trai của nghiên cứu viên An đó. - Một cô nhân viên khác cố đè thấp giọng hết mức, trả lời.

_ Thật á ?!

Cô nhân viên vừa hỏi tỏ thái độ nghi ngờ.

Ai cũng biết nghiên cứu viên An - An Tinh Nghi của viện nghiên cứu có một đứa cháu trai, từ sau mạt thế đã mất liên lạc. Mà nhìn kĩ lại cậu thanh niên trước mặt, cô nhân viên cũng thấy vài điểm giống nhau giữa hai người.

_ Thật đó, tôi vừa nghe cậu Hoàng bảo cậu trai kia là cháu của nghiên cứu viên An mà, không sai đâu được.

Cô nhân viên kia lại tiếp tục khẳng định.

Những người khác nghe được, đối đãi với Hàn An càng thêm tốt. Họ dùng tốc độ gấp 5 lần bình thường hoàn thành thẻ thân phận cho Hàn An. Lại có Hoàng Giám Vũ và Phạm Hoan Hoan bảo đảm nên không cần cách ly 24h, còn vật tư thì vẫn phải nộp đủ theo yêu cầu.

Chẳng bao lâu, việc cháu trai của nghiên cứu viên An Tinh Nghi trở về đã lan khắp cả căn cứ.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác. Cậu bé độ tuổi bảy, tám đang vui đến nhảy cẫng lên.

_ An An về rồi đó giáo sư ! Là An An thật đó ! Yahu ~

Giọng nói lanh lảnh hòa cùng tiếng cười vang vọng cả phòng thí nghiệm lớn. Nhưng thoát khỏi sự vui mừng, khuôn mặt cậu bé lại sụ xuống. Cậu em cau mày, đôi chân ngắn ngủn lật đật chạy vào phòng nghỉ, lấy ra mấy bộ quần áo.

_ Con, con nên mặc bộ nào bây giờ ạ ?

Đối diện với cậu bé là một người đàn ông 30 tuổi, gương mặt có bảy phần giống với Hàn An thoáng qua nét cười dịu dàng. Y chỉ tay vào một chiếc áo phông vàng có in hình con khỉ nhỏ.



_ Chọn cái này đi, cái áo này dễ thương hơn.

Cậu bé gật đầu, nụ cười lại trở về gương mặt tròn trĩnh. Cậu bé nhanh chóng thay áo phông, đến lúc em thay xong, lại có thêm một cậu bé khác chạc tuổi đi tới.

Nó nhìn người bạn thân đang hận không thể ngoác miệng cười khó hiểu muôn phần. Nhưng nó còn chưa kịp hỏi bé trai đã vui vẻ khoe.

_ Đồng Đồng ơi, An An về rồi đó, là người thật.

_ Thế ư, thật tốt.

Cậu bé kia nói.

.

Đến buổi chiều, Hàn An cầm trên tay lật qua lật lại kiểm tra một hồi. Thẻ thân phận này được làm bằng một loại nhựa đặc biệt, góc bên phải có gắn chip nhận dạng, không của ai giống ai.

Kiểm tra thấy thẻ không có sai xót ở đâu, Hàn An bỏ nó vào không gian. Sau đó theo Hoàng Giám Vũ và Phạm Hoan Hoan đến viện nghiên cứu gặp cậu nhỏ, nghĩ đến đây bước chân của Hàn An bất giác tăng nhanh.

Phạm Hoan Hoan đi ngang cậu, vừa đi vừa phổ cập tình hình về căn cứ Trời Xanh cho Hàn An.

_ Căn cứ có bốn khu đông, tây, nam, bắc. Khu đông và khu tây là nơi ở, khu đông dành cho dị năng giả còn khu tây dành cho người bình thường. Khu nam là trụ sở của quân đội và viện nghiên cứu. Cuối cùng là khu bắc, nơi đó là khu giao dịch của cả căn cứ.

Cô ngừng một lát rồi nói tiếp.

_ Căn cứ có ba thế lực lớn là đại tướng quân Lưu Hoành - đứng đầu phe quân đội và Hoắc Tùng - đứng đầu phe chính trị. Hai phe này vẫn luôn ngấm ngầm tranh đấu với nhau. Còn phe thứ ba là viện nghiên cứu, đứng đầu là cậu nhỏ của cậu đấy.

Hàn An luôn chăm chú nghe lúc này bật cười, nhớ đến tác phong của cậu mình. Cái kiểu tính tình quái lạ của cậu nhỏ bình phẩm một câu.

_ Cậu tôi chắc chắn không theo phe ai.

_ Nhưng giờ thì có rồi đấy, ít nhất là trong mắt người khác.

Phạm Hoan Hoan nhìn cậu đầy ẩn ý, Hàn An hiểu nhưng lại không hề có ý đáp lời cô. Vì đã ba người đã đến viện nghiên cứu nơi cậu nhỏ của cậu làm việc rôì.

Viện nghiên cứu nguyên bản là một tòa nhà cao khoảng 14 tầng, đoán chừng là đã được cải tạo qua.



Hàn An đưa thẻ thân phận của mình cho cảnh vệ, Phạm Hoan Hoan và Hoàng Giám Vũ cũng đứng ra. Cảnh vệ cầm thẻ, khuôn mặt không có vẻ gì là ngạc nhiên. Qua gần một ngày, cả căn cứ đều biết việc cậu là cháu của nghiên cứu viên An Tinh Nghi rồi. Chỉ là anh ta vẫn giữ nguyên quy trình, muốn thông báo cho nghiên cứu viên An trước rồi mới để cậu vào.

Cảnh vệ chưa đi được mấy bước thì một cái bóng nhỏ đã phóng vụt qua, lao thẳng vào người Hàn An. Một cậu bé mặc chiếc áo phông vàng in hình con khỉ đang dùng cả tay lẫn chân mà ôm cậu. Nói đúng hơn là bám vào người cậu.

_ Anh về rồi ! An An !

Bé Dâu Tây ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen láy cong thành hình trăng khuyết. Em cười toe toét, một hồi lại mếu máo bắt đầu khóc nức nở.

_ An An xấu lắm nhé, đi gì mà lâu quá trời. Em và giáo sư, Đồng Đồng rồi cả đội trưởng Ly và mọi người đợi anh mãi. Oaaaaaaaa.

Bé Dâu Tây khóc đến là thương tâm. Nước mắt như viên ngọc từng giọt chảy dài trên gò má bụ bẫm. Chọc cho người ta đau lòng.

Hàn An ôm em lên, để em dưa đầu vào cổ mình như ba năm trước nhẹ giọng an ủi. - Ôi ngoan nào, tại bên ngoài có chút chuyện nên anh về muộn chứ anh có muốn đâu. Anh nhớ bé Dâu Tây nhà mình lắm luôn đó.

_ Em cũng nhớ anh. - Bé Dâu Tây to tiếng khẳng định.

Chờ em nín khóc, khuôn mặt vùi vào cổ Hàn An, Hoàng Giám Vũ mới lên tiếng, giọng nói chua lét.

_ Haiz, đúng là đồ có mới nới cũ. Mình thương người ta như thế. Thế người ta vừa gặp lại người cũ cái quên mình luôn. Chào một câu cũng không thèm chào.

Phạm Hoan Hoan hiếm có lúc hùa theo Hoàng Giám Vũ. Cái điệu cho miệng giả vờ khóc không khác Lưu Tịnh Ly tí nào.

Mấy người này học cùng một lớp diễn xuất hay gì.

Diễn giả quá trời.

Hoàng Giám Vũ và Dây Tây, một lớn một nhỏ cãi nhau qua lại.

An Tinh Nghi và Đồng Đồng lúc này mới từ tốn đi tới. Y nhìn Hàn An với nụ cười dịu dàng, hai tay dang ra. Cậu hiểu ý liền đặt bé Dâu Tây xuống, chạy đến ôm chầm lấy cậu mình.

_ Cậu nhỏ, con về rồi nè.

Tính cả kiếp trước lần kiếp này, đã tròn bảy năm hai người không gặp. Mọi ủy khuất bất lực, đau đớn và tuyệt vọng bị cậu phong ấn vào sau trong đáy lòng. Khi đứng trước người thân duy nhất mà mình luôn mong nhớ, những cảm xúc ấy bùng lên như ngon lửa. Cậu ôm chặt An Tỉnh Nghi hơn một chút, y liền nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu.

Tựa như quay về lúc còn nhỏ, Hàn An thường xuyên bị bắt nạt bởi vì không có cha mẹ. Lúc ấy cậu rất buồn, rất ủy khuất nhưng lại không thể nói ra. Cậu nhỏ đều sẽ nhẹ nhàng ôm cậu thế này, vỗ lưng cho cậu. Mọi sự khổ sở sẽ tan biến hết.