Mạt Thế Trùng Sinh Giả

Chương 53




_ Nếu Phong Yến Không lên núi bắt thỏ, có phải anh ấy sẽ không chết không ?

Anh trai nhẹ nhàng ôm hũ tro cốt, đắng ngắt hỏi.

_ Có lẽ là thế. Nhưng lúc Phong Yến qua đời, nhìn anh ta rất nhẹ nhõm.

Anh trai kia nâng hũ cho cốt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt. Lại như sợ ai đó nhìn thấy, chỉ dám bụp miệng khóc.

_ Phong Yến là một người tốt, nếu không dính đến ba con tôi thì sẽ sống càng tốt. Tôi biết chứ, nên suốt ngày mặt lạnh, thái độ với anh ấy. Còn từ chối anh ấy rất nhiều lần. Thế mà Phong Yến chưa lần nào giận tôi, lúc nào cũng là người chủ động xin lỗi. Lần này cũng là vì Đoàn Đoàn thèm thịt nên Phong Yến mới đánh bạo nên núi.

Đời người vô thường, nay sống mai chết biết làm sao được. Thế mà chẳng thiếu những người mất đi rồi mới hối hận, vì sao không cho nhau cơ hội, vì sao trái tim đã tỏ mà còn cố tỏ ra lạnh lùng. Để đến bây giờ, những điều muốn nói, câu thề hẹn muốn trao, người đã không còn.

Người ra đi mãi chẳng đợi được câu trả lời, người ở lại ôm nỗi đau và sự hối tiếc.

_ Ba ơi ! Chú Phong đi đâu lâu thế, hôm qua chú đã hứa sẽ đến chơi với con mà.

Một bé gái nhỏ nhắn mặc váy hoa chạy ra, nhào vào lòng ba mình, giọng nói non nớt cất tiếng hỏi.

Thấy con gái đến, anh trai vội lau nước mắt, cũng may con bé còn nhỏ, không để ý đến động tác của anh trai.

_ Đoàn Đoàn ngoan nhé, chú Phong có việc bận nên tạm thời không đến đây được. Nhưng chú có nhờ anh trai nhỏ mang thịt thỏ đến cho Đoàn Đoàn nè.

Cô bé nghe đến thịt, đôi mắt nhỏ sáng lên, vui mừng vỗ tay. - Hoan hô ! Hôm nay có thịt ăn rùi, chú Phong là tốt nhất ! Khi nào chú về, con sẽ tặng chú con búp bê con thích nhất, nha ba ?

Bé gái năm tuổi, lúc nói chuyện vẫn có vài chỗ bị ngọng. Câu nói ngây ngô ấy lại khiến đôi mắt anh trai đỏ hoe.

_ Ừm.

Vui vẻ qua đi, bé gái mới nhận ra trong nhà có thêm một anh trai xa lạ. Ngoại trừ ba mình và chú Phong cô bé chưa từng tiếp xúc với người nào khác nên vừa ngượng nghịu vừa tò mò nhìn trộm Hàn An.

Cậu cũng không ở đó quá lâu, để lại 2 thùng mỳ gói và 2 con dao găm rồi rời đi.

_ Cảm ơn cậu. - Anh trai kia tiễn Hàn An ra cửa rồi cúi đầu thật sậu.



.

Hàn An theo như lộ trình đã định đi về phía bắc, càng đến gần thủ đô, cuộc sống của nhân loại càng có trật tự hơn.

Đi liên tục ba tháng, đến Bình Thị, Hàn An quyết định cho bản thân mình hai ngày nghỉ ngơi. Dạo lung tung một chút, ghé vào vài tiệm sách nhỏ. Nghĩ đến số sách chất đống trong không gian, không tiếp tục thu nữa.

Cậu đến đường lớn bắt đầu đánh tang thi. Hàn An hôm nay tự thấy mình rất nhàn rỗi thế là lại tự kiếm việc cho bản thân. Cậu gom hết những cái xác quắt queo của đám tang thi lại, chất thành đống rồi đốt.

Đợi lửa cháy hết, xác tang thi bị cậu thiêu thành tro, Hàn An lấy găng tay y tế từ trong không gian, thu hết đống tro này vào. Tro của tang thi có thể bồi dưỡng đất đai cằn cỗi tha hóa của mạt thế, là một loại phân bón rất tốt. Hơn nữa tro cốt của chúng cũng không mang theo độc tố, không gây hại đến cây cối trồng trên mảnh đất đó. Điều này là Hàn An vô tình phát hiện ra ở kiếp trước.

Lúc ấy cậu còn là một thiếu niên non nớt cảm thấy " phân bón " khá khó chấp nhận nên đã giấu kín. Sau này thì bị phản bội qua lại, học được cách để lại bài ẩn cho mình.

Nếu không đã không vượt qua nhiều người trở thành người được chọn chăm sóc khu trồng trọt quan trọng của căn cứ rồi.

Hàn An lang thang trên con phố vắng vẻ, một số người sống thấy cậu, cũng chẳng rảnh quan tâm đến kẻ lạ mặt. Cậu không nhanh không chậm rẽ ngang rẽ dọc đâm chỗ này xiên chỗ kia đi hết nửa thành phố, thế mà chiếc Rx7 ở đằng sau vẫn cứ một mực bám theo.

Là vì cố chấp hay do ngu xuẩn đây ?

Đi tới một con ngõ nhỏ, Hàn An nhanh chân, thoắt một cái đã biến mất tăm.

_ Lão đại mất dấu rồi !

Cái giọng nói oang oang này...

_ Tìm đi, tra xét một lượt nếu vẫn không thấy thì bỏ qua. Biết đâu bọn người đó lại giở trò.

_ Tôi nghĩ không thể loại trừ khả năng đó thật sự là cậu ấy. Dù sao thì nước M lớn đến chừng nào cơ chứ ?

_ Có thể, nhưng khả năng không cao. Dù sao chúng ta tìm cậu ấy ba năm rồi có thấy đâu.

Âm thanh nam nữ quen thuộc vang lên, không nghi ngờ gì nữa. Chính là mấy người [ Tịnh Sương ] ba năm trước chỉ có thể nhìn cậu bị Huyết Đằng đem đi.

Suốt ba năm nay họ vẫn luôn tìm kiếm Hàn An ư ?



Có lẽ lúc này cậu nên ra mặt, nói với bọn họ cậu đã hình an về rồi. Đúng với lời hứa ba năm trước. Nhưng cuộc hội thoại của họ lại khiến đôi chân vừa nhấc ra của cậu thu lại.

Thật ra cậu không cần phải nghe lỏm, cơ mà Hàn An sớm đã bị mấy quyển tiểu thuyết ba xu kia ảnh hưởng rồi.

Tiếp theo mấy người [ Tịnh Sương ] lại nói gì đó, nhưng vì đứng ở xa quá, Hàn An chỉ nghe câu được câu không.

Bỗng âm thanh nói chuyện ngưng hẳn, một tia sét màu tím đánh thẳng xuống đầu Hàn An. Cũng may mấy năm của cậu không phải đồ bỏ, không là thành An nướng quá tay rồi.

_ Đi ra. - Giọng nói trầm ổn mang theo ý tứ lạnh băng.

_ Lần đầu tiên gặp thì ném cầu nước, ba năm sau gặp thì ném tia sét. Hết thành viên rồi đến đội trưởng, bạo lực.!

Hàn An không thèm nghe lén nữa, vừa đi vừa nói mát. Ba năm làm bạn với Huyết Đằng, đánh nhau có thể cậu còn kém, chứ riêng cái chuyện phun tào chửi mát. Hàn An cứ phải gọi là trò giỏi hơn thầy.

_Gớm, thế mà vừa rồi tôi còn cảm động, cảm thấy anh rất có tình nghĩa. Thế mà quay qua quay lại suýt nữa thì bị đội trưởng Lưu cho thành con lợn quay cháy đen thui. Hồn về với đất mẹ bao la rồi.

Gương mặt thiếu niên thanh tú, khuôn mặt không cảm xúc phun ra một đống lời mỉa mai. Trông cứ kì dị thế nào ấy.

Ba năm khiến thiếu niên thay đổi ít nhiều, cả ngoại hình lẫn tính cách, khiến Hoàng Giám Vũ giật giật khóe miệng, vô thức quay sang hỏi Trần Lập Đông.

_ Đây là Hàn An á hả ?

Trần Lập Đông mắt nhìn mũi, mũi nhìn trời. Anh ta không muốn thừa nhận nhưng chuyện lần đầu tiên gặp mặt anh ta ném cầu nước chỉ có họ và Hàn An biết. Ban đầu anh ta còn chẳng biết, là lần thứ hai gặp mặt, Hàn An nói anh ta mới biết.

Vậy nên người trước mặt đích thị là Hàn An rồi.

_ Ra ngoài mấy năm đã học được thói hư rồi. Về tôi chắc chắn sẽ mách nghiên cứu viên An.

Lưu Tịnh Ly chuyển từ lạnh nhạt sang kiểu cười trêu ngươi.

_ Muốn mách thì cứ việc. Anh dám mách tôi dám thưa, ai đời vừa gặp mặt đồng đội cũ đã muốn dùng sét đánh chết người ta như anh không ?

Đội trưởng Lưu đột nhiên phát hiện ra, Hàn An bây giờ và ba năm trước quá khác biệt. Trêu đùa cậu vui hơn hồi xưa nhiều lắm.