Mạt Thế Trùng Sinh Giả

Chương 52




Người phụ nữ ngơ ngác nhìn chiếc ô tô đã đi một đoạn xa, đến khi tiêu hóa xong lời Hàn An nói thì vội muốn ném đứa bé đang ôm trong lòng đi. Nhưng đã quá muộn.

Đứa bé hoàn toàn biến thành tang thi nhào đến, không để người phụ nữ có cơ hội nào phản kháng cắn đứt cổ cô ta.

Hàn An nhìn tất cả qua kính chiếu hậu, lòng tự thì thầm.

Năng lực của thần diệt vong không phải chi phối bản năng mà là phóng đại cái ác của lòng người.

.

Nhạc đệm nhỏ vừa rồi không ảnh hưởng gì đến hành trình của Hàn An. Cậu đi theo tuyến đường mình định ra, mệt thì nghỉ trong xe. Hoặc đôi khi đi vòng vòng trong kiếm chút vật tư.

Nói là kiếm vật tư chẳng bằng nói Hàn An đang đi dạo. Vì thức ăn và vật dụng cần dùng đến hằng ngày đều bị dị năng giả hoặc căn cứ thu sạch rồi. Chỉ thừa lại sách truyện bị người ta coi là đồ vô dụng bỏ lại.

Hàn An không ngại chiếm chỗ mà thu hết chúng vào không gian. Cậu dự định khi về đến thủ đô sẽ dạy chữ cho Dâu Tây nhỏ và Đồng Đồng.

Cơn gió mang theo khô nóng thổi vào mặt cậu, ánh nắng gay gắt chiếu xuống, tưởng như làm tan chảy cả nhựa đường. Từ sau lần Đại Biến Đổi đầu tiên, cứ mỗi sáu tháng trái đất sẽ thay đổi một hình thái thời tiết.

Mặc dù đã cố gắng để thích như nhưng mỗi lần như vậy đều có rất nhiều người chết vì sốc nhiệt. Mới hôm qua trời còn là âm mấy chục độ vậy mà hôm sau đã nóng tới 40°C.

Rồi còn tang thi, thực vật và động vật biến dị. Nước bị nhiễm độc cũng cần phải tinh lọc nhiều lần, thiếu thực phẩm. Cuộc sống của nhân loại hiện tại phải nói là nguy cơ tứ phía.

_ Lợn rừng biến dị, một đàn lợn rừng biến dị !

Tiếng hét thất thanh của người đàn ông cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn An. Anh ta chạy trối chết, phía sau là đàn lợn rừng biến dị đang truy đuổi gắt gao.

Đàn lợn rừng biến dị con nào con nấy to như hổ, răng nanh sắc và dài. Rất nhanh người đàn ông đã bị đàn lợn đuổi kịp, chúng thi nhau húc vào người anh ta. Cơ hồ không dùng răng nanh xiên người đàn ông thành tổ ong thì không chịu ngừng.

Hàn An phất tay một cái, mấy dây leo dài xanh biếc xuất hiện hất đàn lợn ra một đoạn xa. Tiếc là vẫn chậm một bước, người đàn ông đã bị nanh của lợn biến dị đâm đến máu thịt lẫn lộn.

Anh ta gian nan nặn ra nụ cười khó coi cảm ơn Hàn An.

Đàn lợn biến dị bị hất văng kêu lên những tiếng kêu phẫn nộ. Chuyển hướng tấn công từ người đàn ông sang Hàn An.



Chúng di di móng lợn, lao đến tấn công cậu. Thêm mấy sợi dây leo phá đất trui lên, uốn éo ngọ nguậy như đang khiêu khích đàn lợn biến dị rồi dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm thủng cơ thể rắn chắc của chúng.

Vài con lợn rừng thông minh nhảy lên cắn đứt dây leo, nhưng chúng cắn bao nhiêu cái dây leo lại có bấy nhiêu cái từ dưới đất trồi lên. Qua năm phút, xác lợn dưới đất chất thành đống.

Mấy con còn sống biết không đánh lại Hàn An đành cúp đuôi bỏ chạy.

Đám lợn đi rồi, Hàn An mới tiến lại chỗ người đàn ông. Giờ cậu mới để ý, con phố vừa nãy còn có bóng dáng vào ba người giờ đã vắng tanh, chỉ còn lác đác vào con tang thi đang du lãng.

Tất cả đều nhanh chân vào nhà đóng cửa, không phát ra chút tiếng động nào.

Tác phong này không phải ngày một ngày hai mà luyện ra được đâu.

_ Chàng trai... Cậu đã giúp thì... Giúp cho chót. Đem thứ này đưa cho vợ con tôi, họ ở tiểu khu XX số nhà 1082.

Nói rồi, người đàn ông dùng hết sức lực điều động dị năng, một con thỏ đã chết rơi xuống từ không trung.

Anh ta là một dị năng giả hệ không gian.

Đưa thịt thỏ vào tay Hàn An, người đàn nở một nụ cười nhẹ nhõm, cánh tay anh ta đạp mạnh xuống nền đất.

Người chết rồi.

Một người đến khi chết vẫn nhớ về gia đình của mình.

Hàn An hỏa thiêu anh ta, bỏ tro cốt vào một cái hũ sứ.

Không còn âm thanh của lợn biến dị, những người trốn trong nhà cũng bắt đầu thò mặt ra, ánh mắt thèm thuồng nhìn xác mấy con lợn. Hàn An chả thèm để ý mấy ánh mắt nóng rực ấy, tỉnh bơ thu hết xác lợn rừng vào không gian rồi nghênh ngang rời đi.

Tìm hết nửa ngày trời mới tới được địa chỉ mà người đàn ông kia nói. Hàn An gõ cửa, đợi một hồi không thấy ai ra. Cậu muốn cất tiếng gọi nhưng chợt nhớ ra mình không biết tên người đàn ông, cũng chẳng biết vợ con anh ta tên gì.

_ Xin lỗi đã làm phiền, có một người đàn ông mặc Hoodie kẻ sọc xanh và đeo đồng hồ Alexandria nhờ tôi đưa đồ đến cho vợ con anh ta.



Trong nhà không có ai đáp lại, hiển nhiên vì lời nói của Hàn An chả đáng tin chút nào. Đổi lại là cậu, cậu cũng chẳng ra.

Nhưng biết sao được, khi người đàn ông đưa thịt thỏ cho cậu xong đã vì mất máu và kiệt sức ngỏm luôn rồi. Có kịp nói thêm cái gì đâu.

Hàn An thở dài một hơi, tiếp tục nói với cánh cửa. - Tôi biết chuyện này rất khó tin nhưng tôi thật sự được một người đàn ông nhờ đến đây, anh ta bảo vợ con anh ta ở nơi này. Dưới mắt trái anh ta còn có một nốt ruồi son.

Cậu cố nhớ lại đặc điểm về người đàn ông, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng ấy đặc điểm. Vì khi Hàn An đến gần anh ta, anh ta đã bị đàn lợn biến dị đâm cho máu thịt lẫn lộn rồi.

_ Phong Yến nhờ anh đến đây thật ?

Lúc lâu sau, một giọng nói trầm trầm chuyền ra từ trong cánh cửa. Thì ra vợ của người đàn ông kia là nam à.

_Tôi không biết tên anh ta, anh ta nhờ tôi vì anh ta không đến đây được.

Bên trong cánh cửa lại lần nữa chìm vào im lặng, Hàn An cũng không lên tiếng thúc giục. Đều là người trưởng thành, hẳn người trong kia sẽ hiểu ý mà cậu muốn nói.

Quả nhiên lát sau, cánh cửa bật mở. Một khẩu súng lục chĩa vào đầu cậu. Hàn An không tỏ ra sợ hãi, chỉ bình thản nói với người đối diện.

_Vào trong nhà nói chuyện được không ? Đứng đây không tiện.

Người đối diện nghĩ một lát rồi gật đầu, chỉ là khẩu súng càng dí chặt vào đầu cậu. Hàn An có hành động nào kì lạ là ăn đạn ngay.

Đây là một ngôi nhà hai phòng ngủ tiêu chuẩn, ấm áp và sạch sẽ. Anh trai để Hàn An ngồi xuống Sofa, anh ta ngồi ngay cạnh cậu, khẩu súng chưa từng rời vị trí.

Hàn An lấy trong không gian ra con thỏ đã chết và một cái hũ đặt lên bàn. Còn cả chiếc đồng hồ màu bạc, lúc cậu hỏa thiêu người đàn ông bị rơi ra. Hàn An coi như di vật đưa cho anh trai kia luôn.

Anh trai không nhìn đến thịt thỏ, chỉ cầm chiếc đồng hồ lên ngắm nghía rồi lẩm bẩm. - Đúng là của Phong Yến rồi. - Khi ngón tay quệt qua lọ tro cốt, bàn tay anh ấy khẽ run.

_ Anh ấy... sao lại thành ra thế này ?

Hàn An từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện. Không giấu diếm, cũng chẳng thêm bớt chi tiết nào.