Mạt Thế Trùng Sinh Giả

Chương 41




88 bên im lặng nhìn nhau mấy chục giây thì một gã mập lùn lên tiếng. - Chúng mày lại là ai nữa ? Sao hết đám này đến đám kia dòm ngó muốn hớt tay trên của ông thế ?! Mấy đứa đâu, xử bọn nó !!

Gã hướng ra chỗ lối vào hét to, nhưng đợi mấy phút qua đi vẫn không thấy mống nào xuất hiện. Gã mập lùn tức đến điên người, vừa hét gọi người vừa chửi đến khàn cả giọng vẫn không có ai đáp lại.

[ Tịnh Sương ] nhìn nhau, rồi đồng loạt hướng mât về Hoàng Giám Vũ. Cậu ta bĩu môi, nhưng vẫn nói.

_ Ông đang muốn gọi cái đám núp lùm chỗ cổng vào ấy hả. Này bọn họ đột nhiên chặn xe chúng tôi nên bị chúng tôi xử đẹp rồi.

Gã mập lùn liếc Hoàng Giám Vũ, hiện nhiên gã chẳng tin lời cậu nói vì gã đã phái những năm mươi người ẩn nấp ở đó cơ mà. Thế là gã ra lệnh cho một tên đàn em nhìn lành lặn nhất chạy đi xem xét tình hình.

Lúc sau, tên đàn em trở lại sắc mặt hắn trắng bệch nói rằng những người được cử đi canh trừng đều bị đánh ngất, thảm trạng phải nói là kinh khủng.

Gã mập lùn trợn trắng mắt nhìn năm người, họ cũnh chỉ tầm thanh niên hai mươi mấy, Hàn An nhìn qua còn rõ là chưa thằngg niên. Vậy mà 4 cậu con trai với 1 cô gái mà xử lí hết mấy tên đàn em to cao vạm vỡ của gã. Nhưng gã cũng là kẻ lõi đời, rất nhanh đã thu hội biểu cảm khiếp sợ trên mặt.

_ Hahahah, Vương ca mà cũng có ngày này sao ? Hahahah !

Tiếng cười ròn rã của một anh chàng đeo kính, cũng là người đã cãi nhau với gã mập lùn vang lên. Anh ta vừa cười nắc nẻ vừa vỗ đùi làm khuôn mặt xấu xí của gã tái xanh lại.

Gã siết chặt tay, mấy người sau lưng gã đều đã bị thương khi đánh nhau với đồng đội của anh chàng đeo kính, nhưng người khâm thì bị năm người Hàn An đánh gục. Gã không thể làm gì ngoài việc tức tối bỏ đi.

Đợi gã tức tối bỏ đi, anh chàng đeo kính mới tới gần, vỗ lên vai Trần Lập Đông. Anh ta vẫn không ngừng cười to.

_ Hahahah, các cậu làm tốt lắm ! Vẻ mặt cái tên họ Vương đó vừa rồi đúng đặc sắc. Mà trông các cậu lạ quá, ở nơi khác tới đúng không ?

Trần Lập Đông cười xòa xua tay đáp lại - Tại người của anh ta đột nhiên tấn công chúng tôi chứ. Chúng tôi cũng là phòng về chính đáng thôi. Mà các anh là...?

Anh chàng đeo kính chớp mắt, ý cười trên mặt càng rõ rệt. - Xin tự giới thiệu tôi tên là Trình Tức, bên cạnh lần lượt là An Nhã, Gia Đức, Trình Văn Du. Chúng tôi là người của căn cứ Ngoạ Long.

_ Ngọa... Long ? - Hàn An cau mày lẩm bẩm.

_ Anh chắc phải rành thành phố Đông Đình lắm nên mới có thể liếc mắt một cái là biết chúng tôi tới từ nơi khác nhỉ ?

Ngón tay trắng trẻo thon dài của Phạm Hoan Hoan cuốn lấy một lọn tóc, cô nàng không nhanh không chậm hỏi.



_ Chứ còn gì nữa. - Cô gái tên An Nhã trả lời. - không ai hiểu thành phố này hơn anh Trình của chúng tôi đâu !

_ Vậy đúng lúc tôi có chuyện cần nhờ anh Trình, không biết anh Trình nguyện ý giúp chúng tôi không ?

_ Cứ việc cưa việc. Chỉ cần trong khả năng của Trình Tức tôi có thể làm là được.

Rồi anh ta và Trần Lập Đông vui vẻ nói cười.

Lưu Tịnh Ly đột nhiên bẹo má Hàn An, cảm giác tốt vượt ngoài sức mong đợi của hắn. Da mặt cậu đã trắng lại mịn giống hệt da mặt của bé Dâu Tây. Làm đội trưởng Lưu cứ muốn nhéo nhéo mãi.

Nhưng Hàn An lại không cho Lưu Tịnh Ly được như ý muốn. Cậu xụ mặt, đẩy tay đội trưởng Lưu ra.

_ Anh làm gì thế ?

_ Không - Lưu Tịnh Ly mặt tỉn bơ, như thể người bẹo má cậu không phải hắn vậy. - Chỉ là nhìn mặt cậu căng thẳng quá. Có chuyện gì à ?

_ Không có gì. - Hàn An lắc đầu. Chỉ là cái tên này làm cậu nhớ tới đội ngũ dị năng giả mạnh thứ hai chỉ xếp sau [ Tịnh Sương ]. Đội ngũ dị năng giả đó cũng tên là [ Ngọa Long ].

Nhưng chắc là hai bên không liên quan gì đến nhau đâu. Vì đội ngũ ấy mãi đến năm thư ba mạt thế mới được thành lập, và nghe nói mấy người trong đội ngũ ấy ai cũng nóng nảy khó ưa.

Khác xa với những người vô cùng nhiệt tình trước mặt.

_ Tên của căn cứ chúng tôi có vấn đề gì à ?

Gia Đức hỏi, có lẽ hắn ta đã nghe được Hàn An và Lưu Tịnh Ly nói chuyện với nhau.

Đội trưởng Lưu cong môi trả lời. - Bọn tôi chỉ đang nói cái tên này rất bá khí thôi.

_ Đúng vậy, người yêu tôi nghĩ mấy ngày mới ra đấy.

Trình Tức vỗ tay cái đét, rồi tất cả cùng bật cười.

.



Lưu Tịnh Ly lái xe trở về, mọi người bàn bạc với nhau lầm sau sẽ thử hỏi xem căn cứ của Trình Tức có thể nhận mấy đứa nhỏ kia hay không.

Dù Lưu Tịnh Ly nói là sẽ tìm cho chúng một căn cứ an toàn để sống nhưng cũng rất khó vì chúng chỉ là trẻ con, lại không có dị năng gì.

_ Cho tôi xuống ở đây nhé đội trưởng Lưu.

Lưu Tịnh Ly nhấn phanh, đã biết cậu xuống xe làm gì nhưng vẫn hỏi thêm. - Khi nào cậu về ?

_ khoảng 5h tôi sẽ về.

_ A tôi cũng muốn xuống đánh tang thi ! - Hoàng Giám Vũ hô lên, cũng nhanh chân bước xuống xe.

Ba người còn lại gật đầu, nhắc họ nhớ về đúng giờ rồi phóng xe đi. [ Tịnh Sương ] là một đội ngũ rất thoáng trong việc phân chia tinh hạch, nếu tổ đội đánh tang thi thì sẽ chia tinh hạch theo đầu người. Còn nếu đánh lẻ thì tinh hạch của ai người đó giữ.

Nên thi thoảng mọi người trong đội sẽ tách riêng ra để đánh tang thi.

_ Chúng ta đi chung hay riêng ? - Hàn An quay đầu hỏi Hoành Giám Vũ.

_ Riêng đi, tôi muốn thử dùng dị năng của mình theo cách khác.

Hoàng Giám Vũ cười cười, sau khi hẹn địa điểm gặp lúc về thì đi luôn.

Hàn An chọn vào một nhà hàng, mùi con người ngay lập tức làm bọn tang thi bu lại. Cậu nắm chặt gậy sắt. Chuẩn xác đập vào đầu bọn tang thi, con nào đánh không kịp thì dùng dây leo xử lí chúng.

Một mặt đánh tang thi, một mặt Hàn An lại không tự chủ nghĩ về đội ngũ [ Ngọa Long ]. Hình kiếp trước cậu đã vô tình nghe được điều gì đó về đội ngũ này nhưng giờ lại không sao nhớ được.

Số tinh hạch có được cũng đã hòm hòm, mà sắc trời cũng đã chuyển màu. Hàn An dừng tay, đi đến chỗ đã giao ước với Hoàng Giám Vũ thì thấy cậu ta đã đứng đó. Khuôn mặt không giấu nổi nụ cười.

_ Thử sử dụng dị năng theo cách khác thành công rồi ?

_ Đúng đó ! Giờ tôi cũng có thể kề vai cùng mọi người rồi nhé, không còn là hệ phụ trợ cần được bảo vệ nữa rồi.

Hàn An bẻ khóa một chiếc xe nào đó trên đường, Cả hai vừa đi vừa nói chuyện.