Mạt Thế Trùng Sinh Giả

Chương 32




Tiêu Tình hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu kể ra câu chuyện của mình.

_ Em vốn là trẻ mồ côi, bị người ta bỏ lại trên núi từ khi còn nhỏ, sau đó được đưa tới một cô nhi viện gần đấy. Cô nhi viện đó rất nghèo nên cuộc sống của tụi em rất tệ, cô giáo ở đó cũng thường đánh đập hành hạ tụi em. Có rất nhiều người đã trốn đi nhưng không thành, bị bắt trở lại còn bị đánh tới thừa sống thiếu chết. Sau đó đột nhiên những đứa trẻ sống ở cô nhi viện cứ vơi dần đi. Viện trưởng cũng đối xử với tụi em ngày càng tốt... Nhưng em biết, ánh mắt bà ta lúc nhìn tụi em không khác gì một món hàng đáng tiền cả. Em rất sợ... Sau đó anh cả cũng biến mất, em đoán anh ấy bị bán đi giống những người khác rồi.

Rồi vào một ngày nọ anh ấy trở về. Anh cả vốn là một tràng trai ấm áp, luôn nhường nhịn và chăm sóc các em nên mới được đám trẻ trong cô nhi viện gọi là anh cả. Nhưng ngày mà anh cả trở lại cả cơ thể anh ấy toàn là máu, đôi mắt tràn đầy oán hận. Anh ấy lê từng bước nặng trĩu đôi tay thì không ngừng giơ lên cao.

Rất nhiều đinh sắt, cây cối hay bất cứ vật gì sắc nhọn đều như có sự sống là lơ lửng trên không. Và theo cái phất tay của anh cả, chúng đồng loạt lao về phía cô nhi viện.

Lúc đó là giờ ăn trưa, vì là mùa hè nên nóng kinh khủng. Giáo viên vì tiết kiệm điện mà bắt tất cả ra ngoài sân ăn cơm nên mọi người trong cô nhi viện đều có mặt ở ngoài. Tiêu Tình phát hiện ra anh cả đầu tiên, nhìn thấy máu trên người anh ấy nó chạy vội ra xem. Nhưng cổng của cô nhi viện vừa to vừa nặng lại cũ kĩ ghỉ sét một cậu nhóc 12 tuổi suy dinh dưỡng muốn mở ra rất khó.

Trong lúc nó đang loay hoay mở cửa thì một con dao bay tới, xoẹt qua mặt Tiêu Tình dọa nó sợ đến ngồi bệt xuống đất. Máu đỏ chảy ròng.

Nhưng anh cả không để ý đến điều đó, anh ấy chỉ trừng đôi mắt đỏ ngầu. Ngày giây sau cánh cổng sắt vừa to vừa nặng kia liền co rúm thành một đống sắt vụn.

Xung quanh liền trở nên ồn ào và hoảng loạn, nhất là viện trưởng và các giáo viên. Họ tái mặt la hét, chửi rủa và cầu xin. Những âm thanh hỗn tạp đan vào nhau làm đầu Tiêu Tình đau như búa bổ, nó không còn phân biệt được giọng của ai với ai nữa rồi.

Thứ duy nhất khắc sâu trong tâm trí nó là ánh mắt sợ hãi và cơ thể bị ghiền ép đến biến dạng của viện trưởng và các giáo viên.

Màu đỏ bao phủ mặt đất.

Lẫn trong thi thể của người trưởng thành còn có vài cái xác trẻ em. Những đứa trẻ còn sống thì chen trúc vào một góc nhỏ, run rẩy mà ôm lấy nhau. Chỉ có Tiêu Tình vẫn ngồi như cắm rễ ở chỗ cánh cổng.

An cả đã giết đến đỏ cả mắt.

Thật xa lạ.

Anh ấy có còn là người anh cả ấm áp sẵn sàng nhường cái bánh mỳ duy nhất cho nó. An ủi nó lúc nó bị đánh hay không ?



Ngày hôm ấy, trại trẻ mồ côi chết hơn nửa.

Tuy rằng những đứa trẻ nơi đó kể cả Tiêu Tình đều từng mong đám giáo viên ấy chết đi để chúng thoát khỏi sự ngược đãi này. Nhưng đến khi chuyện ấy thật sự sảy ra, chúng lại hoang mang hơn bất cứ ai.

Tiêu Tình cứ ngỡ ngày hôm ấy chính là địa ngục. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu của địa ngục mà thôi...

_ Sau đó anh ấy bắt những đứa trẻ ở cô nhi viện lừa người sống đến... Sau đó...sau đó... Chỉ còn lại sương trắng !

Tiêu Tình nói đến đây cơ thể run lên bần bật, nó cúi gập người, dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình.

Mấy người Trần Lập Đông còn đang đắm chìm trong câu chuyện mà Tiêu Tình kể nên nhất thời bị hành động này làm cho luống cuống hết cả.

Chỉ có Hàn An nói nhỏ vào tai Lưu Tịnh Ly.

_ Câu chuyện này làm tôi liên tưởng tới mấy lời Lâm Cảnh từng nói.

Lâm Cảnh chính là người lập ra trạm thi phí ở ranh giới giữa Bắc Vũ và Lục Thị.

_ Thế ư ? Tôi thì lại nghĩ tới tổ chức cuồng giáo kia. Tôi có cảm giác dị năng của " anh cả " liên quan đến mấy cái thí nghiệm của tổ chức đó.

Lưu Tịnh Ly cũng nhỏ giọng trả lời. Từ góc độ đối diện nhìn lại trông họ cứ như một cặp đang âu yếm nhau vậy.

Trần Lập Đông hắng giọng, ánh mắt mang theo sự khiến tránh nhìn đội trưởng Lưu. " Sao anh có thể ra tay với trẻ vị thành niên chứ ? "

" Ai ra tay với trẻ vị thành niên ? Cậu bị khùng à " Nhiều năm quen biết nên chỉ nhìn một cái là Lưu Tịnh Ly hiểu ngay ý nghĩa ánh mắt của Trần Lập Đông.

" Đó đó, hai người còn đang dính vào nhau đó, cãi đi " Đôi mắt Trần Lập Đông lia về phía Hàn An.



" Bọn tôi đang bàn công chuyện. Dính nhau lúc nào "

" Không dính nhau, chỉ xà nẹo xà nẹo người ta từ sáng đến giờ thôi chứ gì ? "

_ Hai người kia không thấy mỏi mắt à ?

Hoàng Giám Vũ liếc hai người đàn ông còn đang liếc qua liếc lại, vẻ mặt đúng kiểu cạn lời.

Hàn An và Phạm Hoan Hoan không nói gì mà im lặng nhích người ra xa đội trưởng Lưu một chút.

_ Nếu nhiệm vụ của các em là lừa người sống đến chỗ cô nhi viện thì sao em lại bị thương ra nông nỗi này ?

Khi vào xe, Hàn An đã đưa cho Tiêu Tình một bộ dụng cụ sơ cứu nhưng cậu bé nói rằng mấy món đồ này rất quý, nó không dám dùng.

Tiêu Tình nhìn đôi chân bị thương đến thối rữa của mình, cả khuôn mặt trở nên lạc lõng.

_ Vì em không chịu được việc lừa người khác nên đã bí mật nói với mấy người đi ngang qua đây. Muốn nhờ họ giúp đỡ. Nhưng cuối cùng họ lại nói hết cho anh cả, ảnh đánh em, không cho em ăn. Anh cả nói nếu lần này em không đưa được người nào về cô nhi viện thì bộ xương trắng tiếp theo sẽ là em với nó.

Nói rồi chỉ vào đứa nhỏ đang mải mê chơi xe ô tô đồ chơi.

Bầu không khí trở nên nặng nề. Tiêu Tình cũng nhận ra mình nói điều không nên nói nên chỉ biết gượng ngùng gãi đầu. Nhưng có vẻ vô tình chạm vào vết thương ở đó, cơn đau làm nó khẽ nhăn mặt.

thông báo.

Cái này đáng lẽ tui phải đăng từ hôm qua rồi nhưng nay mới nhớ. Đại khái là tui sẽ ngừng đăng truyện một tuần để bế quan tu luyện.

Chủ nhật tuần này sẽ tiếp tục cập nhật, mong các bạn đừng quên mấy đứa nhỏ nhà tui nhá o(〃^▽^〃)o