Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 92




“Dị năng giả sau tận thế đều bị sốt rồi mới xuất hiện dị năng, tình huống tôi phát sốt không giống với người khác, người ta chỉ sốt có một đêm còn tôi phải đợi rất lâu, nhiều ngày sau mới hạ sốt, hồi đó phát hiện dị năng không giống cấp một của người khác.” Hạ Tử Trọng biết mình và Phương Hách mạnh đến nỗi không giống người bình thường, người tiểu đội Luân Hồi đều không phải người bình thường, bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra mình có thân thủ tốt, mà trong đội họ không phải không có dị năng giả. Hai người mình rõ ràng so với dị năng giả trong đội bọn họ mạnh hơn, này cũng không bình thường.

Hai người không nói, bọn họ không hỏi thì không sao, nhưng nếu có người nghi ngờ trong lòng, hoặc là suy đoán lung tung bậy bạ, còn không bằng sớm cho bọn họ một đáp án, đỡ cho sau này lúc hợp tác lại nảy sinh hiềm khích.

“Chẳng trách. A! Tôi nghe nói cũng có người sau tận thế sốt cao không ngừng, tình hình có chút tương tự cậu, bọn hắn mỗi ngày đều sốt cao mấy tiếng, thời gian còn lại tuy rằng thể lực không tốt nhưng vẫn có thể hành động.”

Có người như vậy sao?

Lòng Hạ Tử Trọng trở nên kích động, hắn cảm thấy lúc trước mình sốt cao cũng không phải trường hợp đặc biệt, nhất định những người khác cũng có tình huống tương tự.

“Ô? Là ai vậy?”

“Trong quân đội, tôi nghe chiến hữu trước đây nói.” Quách Binh có người quen trong quân đội, nhưng không mạnh đến mức có thể cường ngạnh bắt người ta tiết lộ tin tức. Trước đó hắn còn định nếu tìm không được nhà mới sử dụng quan hệ, không nghĩ tới Hạ Tử Trọng có thể giúp hắn việc này.

“Nếu như mỗi ngày phát sốt thời gian ngắn thì chắc là giống tôi. Nói không chừng người nào có vận khí tốt lúc kích phát còn được cấp hai, cấp ba đó.” Hạ Tử Trọng cười nói, nếu như hắn không đoán sai, những người kia sẽ ở khoảng tháng chín, tháng mười khôi phục thân thể, sẽ kích phát ra dị năng cấp hai, giống như trí nhớ kiếp trước của hắn.

Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng sớm khôi phục, lúc trước hắn tới căn cứ đã nghe nói có dị năng giả cấp hai, nói không chừng chính là mấy người trong quân đội thức tỉnh.

“Vậy cũng tốt, nghe bọn họ nói vốn thấy mấy người kia không có dị biến, bình thường cũng là anh em tốt, tình nghĩa không tệ, nên mới lặng lẽ nuôi dưỡng ở phòng bệnh đặc thù… dị năng cấp hai nha.” Quách Binh cảm thán một tiếng, người bình thường đều ước ao mình có được dị năng, một ‘đặc thù của cường giả’, bất quá cũng may, thân thủ hắn khá tốt, so với mấy con gà mang dị năng còn mạnh hơn nhiều.

Lúc ba người tới tổng bộ tiểu đội Luân Hồi, người tiểu đội Luân Hồi đã chờ xuất phát. Một chiếc xe buýt dừng trước cửa biệt thự, bên trong có hơn mười chiếc xe việt dã to to nhỏ nhỏ đã được cải tạo chống đạn, trong đó đặc biệt là chiếc cướp đoạt giả của Quách Binh uy vũ dễ thấy.

“Xe lấy được rồi? Tốt, lập tức xuất phát!” Người đi lần này đã chuẩn bị xong, chỉ chừa lại mấy người giữ nhà, hai người Hạ Tử Trọng thoáng đảo mắt nhìn qua một cái, phát hiện trong những người còn lại có ba thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, hai người phụ nữ. Một người khoảng hai mươi tuổi, một người trên dưới năm mươi, không biết nhà ai. Ngoại trừ mấy người rõ ràng yếu ớt, Luân Hồi còn để lại ba người đàn ông sức chiến đấu mạnh phụ trách giữ nhà.

Lần này đi ra ngoài, Luân Hồi chia một nửa nhân thủ đi thu thập các thứ giường, tủ, gia cụ, những người còn lại cùng hai người Hạ Tử Trọng phụ trách thanh lý tang thi.

Đoàn người không quá tiết kiệm đạn dược, đương nhiên, nếu như gặp phải tang thi cấp thấp vẫn dùng cận chiến làm chủ. Mà gặp phải làn sóng tang thi lớn, hai người Hạ Tử Trọng liền cùng người Luân Hồi tập công kích từ xa.

Lần hành động này chỉ khoảng ba, bốn ngày, ngoại trừ chạng vạng ngày thứ nhất trở về căn cứ chuyển gia cụ vào trong, từ ngày thứ hai trở đi mọi người liên tục ở bên ngoài đánh tang thi, thu hoạch vô số tinh hạch.

Lúc nghỉ ngơi, người tiểu đội Luân Hồi mang lương khô quả nhiên là sản phẩm bánh bột ngô trong căn cứ có thể đập chết người, Phương Hách sớm làm ra ‘ngụy bánh gạch’ cho dù lẫn vào trong cũng không ai phát hiện.

Chạng vạng ngày thứ tư, mọi người tạm thời ở nhà nghỉ hoang tàn gần căn cứ nghỉ chân, Hạ Tử Trọng cầm ống nhòm nhìn ra xa xa, ngưng trọng quan sát tình huống ngoài cửa sổ.

“Thứ tốt nha.” Quách Binh một tay ôm bình trà, một tay ôm hai gói trà, Vẻ mặt hạnh phúc thiếu đánh làm Trần Ninh ngồi bên cạnh muốn phang nguyên cây gậy vào đầu hẳn.

Xoay người lại, Hạ Tử Trọng ngồi trở lại bên cạnh Phương Hách: “Tang thi bên ngoài có chút không bình thường.”

“Hả? Làm sao? Có tang thi biến dị kỳ quái sao?” Quách Binh sững sờ, vội vã đình chỉ động tác hít mùi hèn mọn. Bọn họ mấy ngày nay luôn ở giữa nội thành và căn cứ đánh tang thi, không biết vì nguyên nhân gì, nhưng bọn họ chưa từng gặp phải tang thi cấp cao, chỉ có tang thi cấp một cuồn cuộn không ngừng chạy đến dâng tinh hạch.

Hạ Tử Trọng lắc đầu nói: “Không phải tang thi biến dị, mà là số lượng tang thi cấp một không bình thường.”

“Hả? Có ý gì?”

Đem ống nhòm trong tay giao cho Quách Binh, Hạ Tử Trọng giải thích: “Trước kia bất kể chúng ta vào nội thành tìm vật tư, hay là hai ngày nay ở ngoài giết tang thi, tuy vậy số lượng tang thi ở một chỗ sẽ có hạn, chúng ta dọn dẹp sạch sẽ một vùng, ít nhất phải một quãng thời gian rất dài mới có tang thi từ nơi khác đến. Nhưng bây giờ chúng ta giết nhiều tang thi như vậy, mà tang thi chạy tới đây không hề ít đi chút nào.”

Quách Binh sửng sốt một chút, trước đó hắn chẳng qua chỉ cảm thấy mấy ngày nay đánh tang thi rất thuận lợi, luôn có tang thi đưa tới cửa làm mọi người không kiêng kị gì mà thoải mái thanh lý, bây giờ nghĩ lại, quả thật có cái gì đó bất thường.

Cầm ống nhòm nhìn ra ngoài, nội thành sau tận thế một mảnh đen kịt, trên trời không có sao, còn có mưa nhỏ lớt phớt, nhưng vẫn có thể nhìn ra tang thi đang di động, liên tục rục rịch. Chúng nó… cơ hồ đều chậm rãi tập trung tới chỗ này!

“Tình huống thế nào? Sao lại có nhiều tang thi chạy tới chỗ chúng ta quá vậy?”

Trần Ninh nghe tiếng, cũng đứng dậy đi tới cửa sổ, quan sát.

“Có lẽ… không phải hướng tới chúng ta.” Hạ Tử Trọng trầm giọng nói.

Còn chưa đợi hắn giải thích, Trần Ninh bỗng nhiên nói: “Là căn cứ!”

“Căn cứ?” Quách Binh không hiểu nhìn Trần Ninh, rồi nhìn Hạ Tử Trọng.

Hạ Tử Trọng gật đầu: “Đúng, tôi cũng cảm thấy là căn cứ.”

“Căn cứ? Tại sao?”

Trần Ninh nhíu mày: “Căn cứ rất nhiều người, có lẽ mục tiêu của bầy tang thi là người trong căn cứ.”

Hạ Tử Trọng gật đầu lần nữa: “Kỳ thực trước kia tụi tôi cũng đã phát hiện, tang thi thông thường không chỉ có phản ứng với âm thanh, còn vô cùng mẫn cảm đối với mùi hương, giống như lúc trước chúng ta đi qua kho số 31. Trong căn cứ nhiều người tụ tập như vậy, với tang thi thì đó như một bữa tiệc lớn được cất trong một cái hộp.”

Sắc mặt Quách Binh cũng chìm xuống, thảy gói trà trong lòng lên bàn: “Hiện tại e rằng trong nội thành đã không còn người sống…”

“Các tiểu đội lúc trở về cũng sẽ lưu lại mùi hương ven đường.” Trần Ninh bình tĩnh tiếp lời

“Trước kia chỉ thỉnh thoảng mới có tang thi xuất hiện quanh căn cứ, nhưng bây giờ…” Bên ngoài, trong đêm đen tối tăm, đội ngũ tang thi gợn gợn như một dòng sông hướng về phía căn cứ.”

“Chẳng trách trước đó căn cứ thay đổi thái độ, còn cố ý thêm một câu: “Một khi căn cứ xuất hiện nguy cơ, tất cả mọi người đều bị cưỡng chế tham gia phòng thủ, bảo vệ.”

Quách Binh vung nắm đấm, cười lạnh lắc đầu: “Xem ra bọn họ đã sớm đoán được sẽ có khả năng này, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.”

“Làm sao bây giờ?” Trần Ninh nhìn về phía hắn.

“Phải trở về kịp lúc!”

Mấy người bọn họ ước lượng tốc độ tang thi di chuyển, cộng với vị trí bản thân và công năng xe cộ, quyết định năm giờ sáng ngày mai khởi hành trở về căn cứ – tốt xấu gì cũng phải để mấy đội viên đánh tang thi mấy ngày nay nghỉ ngơi một đêm thật tốt, bồi dưỡng đủ tinh thần lái xe nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai quả nhiên như bọn họ suy đoán, số lượng tang thi bên ngoài ngày càng nhiều. Không, phải nói là so với hai ngày trước tang thi còn đông đảo hơn!

Đoàn người vừa xuống lầu chuẩn bị lên xe, bầy tang thi cách đó không xa liền hưng phấn tập thể, vẫy tay vọt tới chỗ bọn họ – “Lên xe, không được chiến đấu, lập tức trở về căn cứ!” Quách Binh quyết định thật nhanh.

Đoàn người vội vã chạy lên xe, có hai người động tác hơi chậm, suýt nữa đã bị tang thi vồ lấy, may là người trên xe phát hiện, bắn mấy phát giết chết tang thi.

“A! Bắn trúng tay tôi rồi!” Một người bỗng nhiên ôm cánh tay giãy dụa nhào lên xe.

Đoàn xe khởi hành, cấp tốc chạy thẳng về căn cứ.

Từ điện thoại vô tuyến biết được trong đội có người bị thương, Quách Binh lập tức hạ lệnh: “Trước tiên sơ cứu cho hắn, xem đạn có ghim vào người không.” Biết được chỉ là trầy da, Quách Binh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng hàng chân mày không khỏi cau lại.

“Làm sao vậy?” Trần Ninh thấy thần sắc của hắn không tốt liền thấp giọng hỏi.

“Đừng quên quy củ của căn cứ, người bị thương cho dù lúc đó không kiểm tra ra bệnh độc của tang thi cũng phải ở bên ngoài chờ sáu tiếng… nhưng tang thi phía sau…” Số lượng tang thi bắt đầu tăng lên, vạn nhất trong vòng sáu tiếng chúng nó liền chạy tới gần căn cứ, một khi quân đội đóng giữ bên ngoài rút đi, mấy người còn chờ ở đó… sợ là không thể về căn cứ được!

Sắc mặt Trần Ninh cũng biến đổi, chỉ có thể an ủi: “Nói không chừng còn có thể chịu được, không được thì nghĩ biện pháp tìm người hỗ trợ đi vào…” Nói rồi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng ngời: “Hỏi coi thương thế của hắn ở chỗ nào? Quấn chặt vết thương nói không chừng có thể trà trộn đi vào.”

Người bị thương là Trương Tiểu Minh, đứa nhỏ này xui xẻo chạy trốn chậm hơn người ta hai bước, vì vậy liền bị một đồng bạn bắn trúng.

“Lão đại yên tâm đi, trong tay hẳn không có đạn, tôi băng bó chắc cho hắn rồi đổi áo khoác dài là có thể vào được mà.” Đội viên cùng xe đáp một tiếng, lập tức bên trong điện thoại truyền ra tiếng gào khóc mắng chửi thảm thiết – “Uông Đồng cậu cái tên khốn kiếp này, không phải tay cậu cậu liền không biết đau lòng hả? Lực lớn như vậy là muốn bó chết tôi đấy à?”

“Được rồi, nghe cậu kêu sung sức như vậy phỏng chừng cũng sẽ không vì mất máu quá nhiều mà chết đâu.” Quách Binh nở nụ cười, mấy người trong xe còn lại cũng lập tức thả lỏng.