Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 85




“Trời ạ… quá nghịch thiên rồi!” Phương Hách biểu tình quái lạ, cảm giác này quá kỳ quái, chỉ ở độ cao tầm hai mươi, ba mươi thước ngắm nhìn thế giới, quả thực rất quỷ dị.

“… Năng lực này nếu dùng tốt có thể sẽ đạt được hiệu quả cao.” Hạ Tử Trọng cũng cảm thán một câu, nhắm mắt lại bắt đầu quan sát tình huống bạch cầu chứng kiến.

Đất khô cằn, phế tích, đâu đâu cũng có những tòa nhà tàn tạ sụp đổ. Tình cờ còn có vài con tang thi đi ngang qua.

Không có tang thi hoặc những thứ khác chủ động tới trêu chọc bạch cầu, nguyên nhân hình như là do thể chất, tang thi hay thực vật đều không có hứng thú với bạch cầu. Trừ phi lão nhân gia nó chủ động ra tay cướp tinh hạch của người ta, nếu không bạch cầu nghêng ngang đi trên đường, đối phương cũng sẽ không thèm mở mắt nhìn nó. Huống chi bây giờ bạch cầu còn đang ẩn thân nữa.

Đi lên trước một chút đi.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ này, Hạ Tử Trọng liền cảm thấy mình ‘nhảy’ lên, bên tai còn nghe tiếng ‘phốc’ như đệm nhạc, cái cảm giác này thực sự là… rất khó tả.

Bạch cầu nhảy một cái, mắt lia qua một chỗ, sau đó, Hạ Tử Trọng liền thấy những bộ rễ cây dữ tợn kéo theo một ít thi thể tủa ra mọi hướng. Mà ở giữa phế tích chỗ không bị oanh tạc có mười mấy chiếc xe lật ngửa, kính xe bể nát, vũ khí rơi rớt khắp nơi.

Không có ai cả.

Không đúng, phải nói là một người sống cũng không có.

Những con tang thi toàn thân cháy đen vẫn còn du đãng ở chỗ này, thỉnh thoảng trong chiếc xe nào có hơi thở nhân loại liền ló đầu vào tìm kiếm, nhìn coi có may mắn móc được một, hai người không.

Nhìn khung cảnh kia sắc mặt Hạ Tử Trọng trầm xuống, quả nhiên xảy ra vấn đề. Suy ra một chút, chỉ huy bạch cầu nhảy tới mấy chỗ nọ.

“Tử Trọng…” Phương Hách điều chỉnh tốt hướng xe, cũng nhắm mắt lại quan sát bên kia, nhìn tình cảnh có chút đáng bận tâm. Vừa rồi không nghe thấy tiếng đạn, cậu cũng đoán được bên kia nói không chừng đã xảy ra chuyện, bây giờ thấy tình huống này đương nhiên cũng biết rõ.

Hạ Tử Trọng nhắm mắt lại nắm chặt tay Phương Hách nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cậu: “Không sao, mùi nhân loại không còn thì đám tang thi kia sẽ rời đi, đám thực vật nọ cũng không phải sống ở đó, còn lại cũng chỉ là bộ rễ cuối cùng thôi.” Không nghĩ tới những người kia gặp chuyện nhanh như vậy, nhưng đám vũ khí đạn dược này không thể không lấy.

Vừa nói, Hạ Tử Trọng vừa chỉ huy bạch cầu nhảy tới tay cầm ống phóng rốc-két, kêu nó thử mang vật kia vào không gian.

Sau đó, phốc một tiếng, bạch cầu vào được, vũ khí còn ở chỗ cũ.

Quả nhiên nên nói nó là đứa tham ăn sao hả? Nếu để cho nó mang đồ ăn, tinh hạch, không chừng nó còn có thể mang vào nhỉ?

Có lẽ bản thân bạch cầu không thể mang vật quá lớn chăng? Hay ngoại trừ tinh hạch và người, mấy cái khác đều không thể? Hai người chưa nghiên cứu nên chỉ có thể dẹp qua một bên. Kêu bạch cầu nhảy tới chỗ an toàn rồi vào không gian mới kết thúc quá trình dò xét.

Hạ Tử Trọng đang chuẩn bị tranh thủ đi một chuyến, những binh sĩ kia, người của quân đội đã toàn quân bị diệt, từ tình huống bạch cầu truyền tới hẳn là kết quả do tang thi cấp hai hoặc là bộ rễ đốt không chết của đám thực vật kia làm ra.

Đám đó sẽ không ở lâu một chỗ, vũ khí, đạn pháo như vậy nếu hai người họ chậm rãi tích lũy tích phân thì không biết đến khi nào mới đổi được chúng?

Những vũ khí này nhằm vào số lượng tang thi đông đảo, hiệu quả đối với thực vật biến dị không tồi, nhưng sai lầm lớn nhất lần này chính là – quân đội không biết tập tính phân bố của thực vật biến dị, cũng không có kiềm hãm được nguy hại to lớn của tang thi cấp cao. Nếu như bắn thẳng tất cả bom vào đám tang thi cao cấp hoặc thực vật biến dị thì kết quả sẽ không tệ đến vậy.

Bởi vì không biết, nên không lập ra kế hoạch công kích, chỉ đơn thuần oanh tạc cũng không thể diệt trừ nguy hiểm. Nếu không Phương Hách cũng không thể chỉ dựa vào mấy gói thuốc nổ, một trái lựu đạn liền xử lý nguyên một căn phòng toàn thực vật biến dị.

Đương nhiên, có lẽ trong căn phòng kia vẫn còn vài thứ chưa chết hẳn, nhưng khi đó đi vào chỉ có bạch cầu nên không sợ công kích, bọn Hạ Tử Trọng cũng không tiến vào phòng kiểm tra, nếu không họ có thể sẽ bị bộ rễ của nó tập kích.

Xe chạy trên đường cái thẳng đến mười một giờ sáng hôm sau, ngoại trừ giữa đường dừng xe nghỉ ngơi, ăn cơm, đổ xăng, mọi người đều chạy thẳng tới A thị, rốt cuộc cũng về tới bên ngoài căn cứ.

Tường thành so với trước khi bọn Hạ Tử Trọng rời đi còn cao hơn, dày ra không ít. Mọi người đang dừng Xe chờ xét nghiệm máu, tiêu độc xe liền nghe ngóng xung quanh, đất trồng rau ngoài cửa lớn phía Tây cũng dựng thêm tường thành, ngoài ra, đường sông cũng bị cải biến thành hình chữ “khẩu” (||), hoàn chỉnh bao bọc căn cứ bên trong.

Ngoài ra, bên trong lẫn bên ngoài đường sông còn được đào một cái hào rất sâu, dưới đó đều là cọc nhọn chỉa thẳng lên trời.

“Có phải trên đường về tang thi nhiều hơn không?” Phương Hách hỏi.

Hạ Tử Trọng gật gật đầu: “Không sai, mấy ngày gần đây chúng ta cứ ở trong căn cứ nghỉ ngơi rồi tính tiếp.” Nhiệm vụ lần này kéo thời gian hơi dài, mà bọn hắn cũng lấy được không ít đồ, hơn nữa – theo kí ức kiếp trước của Hạ Tử Trọng, tang thi triều vây thành lần thứ nhất sắp phát sinh.

Kiếp trước, trước khi bọn hắn tới A thị, A thị đã từng xảy ra sự kiện một lần bị vây thành, nhưng bởi vì hỏa lực căn cứ đủ mạnh, tường thành cũng kiên định, rắn chắc cho nên có thể kiên trì vượt qua. Đến khi bọn hắn vất vả chạy tới, đợt tang thi triều thứ nhất đã lui. Mà bọn hắn cũng thuận lợi vào được căn cứ.

Không ít tiểu đội có tên tuổi đều trong trận chiến này thành danh, các dị năng giả có năng lực cũng ở trong lần chiến đấu này bộc lộ tài năng, lập tức nhận được sự ủng hộ và sùng bái của dân chúng trong căn cứ. Tiểu đội dị năng giả dồn dập khuếch trương, uy thế thậm chí còn lớn hơn so với căn cứ, đám lãnh đạo cấp cao lần thứ hai vội vã chỉnh đốn các đãi ngộ cho tiểu đội, thời kỳ hoàng kim để tiểu đội phát triển chấm dứt, cường độ kiểm soát ra vào của các tiểu đội gắt gao hơn.

Nhưng vô luận nói như thế nào, quy mô của các tiểu đội cũng đã hình thành, tạo nên một thế lực mới không thể nào áp chế.

Xét nghiệm máu, tiêu độc xe, chờ khoảng chừng nửa tiếng, đoàn xe mới được vào căn cứ.

Bọn Hạ Tử Trọng lần thứ hai cùng người Luân Hồi đậu xe dưới cơ sở của Luân Hồi, đất trống trong khu nhà ngày càng thiếu, nhiều xe đậu như vậy như muốn phá hỏng luôn hành lang.

“Đây là tinh hạch lần này.” Trần Ninh cầm hai hũ tinh hạch giao cho hai người, cười nói: “Đáng tiếc lần này trở về quá gấp, không có thời gian đánh tang thi, chúng tôi chuẩn bị nghỉ ngơi mấy ngày nữa đi ra ngoài đánh tang thi thôi.”

Hạ Tử Trọng cũng cười gật đầu nói: “Tụi tôi cũng có ý này, sau này ra ngoài cũng không cần đi xa như vậy, thu hoạch lần này đã đủ cho chúng ta sử dụng rất lâu.”

Bây giờ, ngược lại là đánh tang thi lấy tinh hạch, nâng cấp dị năng mới là chuyện quan trọng nhất. Trong tiểu đội Luân Hồi có năm dị năng giả, bọn họ đối với tinh hạch có nhu cầu rất lớn.

“Đều mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi, tụi tôi cũng không bỏ lại các cậu.” Quách Binh ở cách đó không xa đang phân phó đội viên khuân đồ lên lầu, nhìn hai người Hạ Tử Trọng phất tay một cái.

Chào tạm biệt nhau, hai người Hạ Tử Trọng và Phương Hách chạy về khu biệt thự, luồn lách qua một đống tiểu đội chạy tới chiêu mộ thành viên, bất ngờ phát hiện, vị trí tiểu đội Bá Chủ vẫn còn người… nói như vậy Bá Chủ còn khoẻ mạnh?

Đám Ellen còn sống?

Hạ Tử Trọng quét mắt, nhìn quầy hàng kia một vòng, thấy mấy người đang đứng chiêu mộ đều là những khuôn mặt xa lạ không có ai quen, cũng không thấy Ellen đâu, có chút tiếc nuối bĩu môi, quay đầu xe trực tiếp lái về khu biệt thự.

Bên trong biệt thự cũng như lúc bọn họ đi không có gì ngoài trừ một tầng bụi mỏng. Hộp thư trước cửa có mấy phong thư, trong đó một phong kêu bọn họ giao tiền nhà tháng này, còn lại là các loại thông báo, tờ rơi nhận người của các tiểu đội. Bọn họ vậy mà vào được tận đây phát tờ rơi nữa? Xem ra có một ít tiểu đội đã thuê được nhà rồi.

Hai người đậu xe ở gara, đi thay đĩa cứng của camera trước cửa rồi mới vào nhà.

Hai người trở lại phòng ngủ, liền tiến vào không gian đã lâu không trở lại.

Vừa đứng vững thân thể, bạch cầu chờ thật lâu trong không gian ‘phốc’ một tiếng nhảy lên, bay tới bay lui quanh người Phương Hách.

“Có thấy nó bay linh hoạt hơn trước không?” Rõ ràng không có cánh, cũng không có phong hệ dị năng, nhưng một cục tròn vo lại có thể bay, cái thứ phản quy luật tự nhiên, phản khoa học này nếu như bị đám người trong sở nghiên cứu nhìn thấy nhất định sẽ tìm mọi cách bắt nó, đem nó đi giải phẩu.

“Tử Trọng, anh xem thử coi hình như không gian có gió?” Phương Hách đột nhiên kéo kéo cánh tay Hạ Tử Trọng, kêu hắn nhìn bốn phía.

“Gió?” Sửng sốt một chút, Hạ Tử Trọng quả nhiên cảm thấy không khí đang lưu động.

Cành lá trong viện nhẹ nhàng đung đưa trong gió, bầu trời xanh thẳm có vài đám mây, đang theo gió bay từ từ tới!

Lần thứ nhất không gian thăng cấp, diện tích lớn hơn, xuất hiện tấm bia đá khắc tên chủ nhân không gian và thần thú không gian – bạch cầu, cùng với bí tịch võ công. Mà hiện tại, sau hai lần không gian thăng cấp, tựa hồ ‘sống lại’.

“Đi, trước tiên đi nhìn bên ngoài.” Hạ Tử Trọng nắm tay Phương Hách, xoay người đi ra ngoài viện. Đất trong không gian đã rộng hơn, phần bên dòng suối nhỏ không thay đổi, còn chỗ hai người Hạ Tử Trọng ở đã có nhiều biến hóa.

Hai người đi trên con đường nhỏ xuống phía Nam, sóng biển xanh thẳm đập vào bờ cát trắng, cây dừa lẻ tẻ rải rác ở bốn phía bãi cát. Đá ngầm thỉnh thoảng mang theo gợn sóng nhô đầu ra, gió biển thổi tới mặt biển, mang theo vị mặn làm người ta sảng khoái.

“Tử Trọng, anh muốn ăn hải sản không?” Phương Hách nhìn thấy trên đá có mấy con sò con, còn có con cua đang lén lút đào hang trên cát liền nổi lên hứng thú.