Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 146




Nhân số của Luân Hồi tuy rằng không nhiều mà bây giờ đều đã thức tỉnh dị năng, mà dị năng tấn công tầm xa chiếm một phần ba, mỗi người phóng một cái cũng đủ dìm chết thứ đó.

Đặc biệt là khi bọn họ còn biết nó chỉ có cái ‘áo giáp’ này để hù người, còn phần phía dưới và ở giữa mới là bản thể chính của nó, bọn họ đương nhiên không thèm khách khí, từng luồng sáng dị năng phóng thẳng về phía bản thể.

Nếu là người khác, gặp phải loại này đều sẽ theo bản năng tấn công ‘đầu’ của nó, chỉ tổ phí thời gian, nếu như chúng nó ghép càng nhiều chi, thì đánh cỡ nào cũng chỉ rụng bớt một vài cái mà thôi. Bởi vậy, không ít người khi gặp phải loại này đều không thể tiêu diệt được, nhưng nếu biết nhược điểm của nó, thì cho dù có cứng cỡ nào cũng có thể đập nát được.

Một con tang thi thì dễ nhưng vẫn thu hút không ít con nghe tiếng lại đây. Tốc độ tấn công liền chậm lại.

Cũng may bọn Quách Binh vừa đánh tinh hạch, vừa huấn luyện đội viên, không quá vất vả.

Con đường này hai người Hạ Tử Trọng ra vào nội thành đã hai lần, nhưng bởi vì thời gian cách khá dài, cho nên bây giờ đã có không ít tang thi di cư qua chặn đường. Điều khiến hai người khá vui mừng là, cũng may lần này không gặp phải thực vật biến dị, không thì bọn họ càng thêm đau đầu.

Một đám dị năng giả tổ đội đánh tang thi, hơn nữa trong Luân Hồi có ít nhất một nửa người có dị năng lên tới cấp hai, sức chiến đấu rất khả quan. Hơn nữa trong đội còn có hai dị năng giả hệ trị liệu, mọi người sát cánh cùng nhau không có gì đáng bận tâm, nếu không phải sợ vết thương quá nghiêm trọng không trị được, thì chắc chắn bọn họ sẽ nhào thẳng vào đống tang thi đó đại sát tứ phương.

Tiểu đội Luân Hồi hành động rất nhanh chóng, nhưng vào sâu nội thành vẫn phải chậm rãi đề phòng tình huống bất trắc, mãi đến ngày thứ ba mới tới được mục tiêu.

“Trời ạ. Nơi này sao lại thế?” Quách Binh trợn mắt há mồm chỉ tay về phía trước cách đó không xa.

Hạ Tử Trọng giả vờ thâm trầm cau mày vuốt cằm: “Lúc tụi tôi thấy cũng đã như vậy, phỏng chừng nơi này đã từng xảy ra một vụ nổ? Chắc là vào giai đoạn sơ kỳ tận thế.”

Bọn Quách Binh không học qua lớp điều tra trinh thám nào, cũng không học qua lớp hướng dẫn phân tích dấu vết hiện trường, suy tính thời gian phát sinh vụ nổ vân vân và mây mây, nghe thấy lời Hạ Tử Trọng nói liền cảm thấy rất đáng tin, chủ yếu là vì phạm vi vụ nổ thực sự quá lớn, diện tích rất rộng, rõ ràng không thể do dị năng giả tạo thành. Cho dù là bị người dùng vũ khí… Người bình thường cũng không có hỏa lực mạnh như vậy, nếu như nói quân đội từ nội thành rút lui, khi đi qua nơi này liền cho nổ thì nghe có vẻ tương đối hợp lý.

“Tiệm vàng đâu hết rồi? Nhìn xem có bị nổ không!” Quách Binh nhớ tới mục đích chuyến này của bọn họ, vội vã bảo Trần Ninh xem bản đồ.

Đường xá đã thay đổi gần hết nên cho dù có bản đồ cũng không dễ tìm, cũng may là hai người Hạ Tử Trọng đã đi qua nơi này, chung tay hợp sức lại cũng tìm được một cái nhà bị hất bay mất nóc, cũng không biết đã văng đi nơi nào.

Nền đất trước cửa tiệm bị phá hủy hoàn toàn – cũng may bây giờ tiền là giấy, không đáng giá một đồng xu nào, còn vàng bạc, những thứ này không thể rải ra trên đất – tất cả đều cất trong két sắt dưới tầng hầm.

Lần trước xem xét két bảo hiểm ở hội triễn lãm, lần này hai người Hạ Tử Trọng rất dễ dàng đi xuống, đoàn người cẩn thận đứng ở lối ra vào chờ Hạ Tử Trọng trước tiên dùng dị năng thăm dò phía dưới.

Gió mát hiu hiu, đi xuống cầu thang, một ít đất đá bị nổ rơi bên dưới, tuy nhiên bên trong lại tương đối an toàn – nơi này chính là tầng hầm, hệ số an toàn đương nhiên phải cao, cho dù có động đất cũng không đè chết người được dưới.

“Tang thi động vật!” Hạ Tử Trọng chợt mở mắt, giơ tay ra hiệu cho mọi người lui về phía sau: “Đến kìa!”

Mọi người cả kinh, vội vã sử dụng dị năng.

Cửa cầu thang này tuy mở rộng nhưng dù sao cũng có hạn, hai dị năng hệ thổ hợp lại dựng tường đất, tường đất dựng lên từ hai bên trái phải rồi khép vào giữa. Bỗng ‘thịch’ một tiếng, có thứ gì đó đụng phải tường đất!

“Ba con, có thể là chuột, tốc độ rất nhanh.” Hạ Tử Trọng thu hồi dị năng hệ phong cầm đao đứng một bên, có hai bức tường đất ngăn lại, đủ để mọi người có thời gian chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.

Tiếng ‘thịch thịch’ lại vang lên, tựa hồ có thứ gì đó gặp phải trở ngại, một dị năng giả hệ thổ thông báo một tiếng, dị năng giả hệ lôi và hệ hỏa liền đứng vào vị trí, phóng dị năng tới.

Bỗng nhiên, tường đất sụp xuống! Một cái bóng xám vụt qua, lao đầu vào lưới điện, cả người run rẩy phát ra tiếng kêu chói tai, mấy quả cầu lửa đỏ chói gay gắt liếm lên người nó làm lông trên người nó đã ít nay còn ít hơn.

Ở phía khác, một dị năng giả hệ thổ chỉ bao vây một con chuột, chờ những người khác chuẩn bị xong thì thu tay lại. Con chuột bị cầu nước đập trúng, một quả cầu điện lập tức phóng tới giật chết, Lưu Giang Phong chờ ở một bên dùng vũ khí mới lấy được chém một cái, một đoàn khói đem bốc lên.

Một con khác thì bị dị năng giả hệ băng duy nhất trong đội đóng băng thành tượng, Đinh Minh Cương ném một quả cầu lửa qua, tượng băng bị nổ thành năm bảy khối, nóng lạnh thay đổi đột ngột sẽ có được hiệu quả rất kinh người.

Tiểu đội Luân Hồi phối hợp tấn công rất có hiệu quả, tuy nói nếu như gặp phải một đàn tang thi lớn vây công thì sẽ khá luống cuống tay chân, nhưng quy mô nhỏ thì chắc chắn không làm khó được bọn họ.

Nhanh chóng xử xong ba con con chuột biến dị, lấy tinh hạch, Lưu Giang Phong phất tay quơ dao găm một cái, có chút tiếc nuối lắc đầu.

“Làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt của hắn có chút quái lạ, Thẩm Hải Bình buồn bực hỏi.

“Nhẹ quá cũng không tiện.” Lưu Giang Phong là dị năng giả hệ thể chất, lần này ra ngoài hành động. Vì an toàn của mọi người nên vũ khí đặc thù đều được chia cho dị năng giả hệ thể chất sử dụng, nhưng bởi vì hắn đã quen dùng đại đao nặng, bây giờ lại dùng vũ khí nhẹ như vậy nên không quen.

Không riêng gì hắn, khi dị năng thăng cấp, cho dù không phải hệ thể chất cũng sẽ có một ít biến hóa. Mỗi người có thói quen khác nhau, am hiểu phương thức tấn công khác nhau, loại dao găm dài được sản suất theo lô này không phải ai cũng sử dụng được.

Lại như hai người Hạ Tử Trọng và Phương Hách, bọn họ vẫn dùng vũ khí quen tay, vũ khí được phát thì cất trong không gian để nghiên cứu sau.

“Lần này về tôi phải hỏi thăm một chút xem sao.” Quách Binh nghe thấy liền nói, thầm than một tiếng trong lòng, lần này trở về sẽ gặp phải chuyện gì còn chưa biết.

Sau khi Hạ Tử Trọng xác nhận lần nữa trong tầng hầm tạm thời không có nguy hiểm gì. Nhưng mọi người vẫn nhớ lần ở xưởng quân sự, suýt nữa đã bị thực vật biến dị đem đi làm vằn thắn, lần này có thể nói là cẩn thận hơn nhiều. Bên ngoài để lại không ít người, mỗi xe đều có người ngồi canh tay lái, chuẩn bị nếu như có gì bất thường lập tức leo lên xe chạy khỏi đây.

Quách Binh mang theo ngọc không gian cùng mấy đội viên nhanh chân chạy xuống hầm, trong tay cả bọn đều cầm đèn pin.

Sàn nhà bóng loáng phản chiếu ánh đèn pin. Mọi người đặc biệt chú ý đến các khe hở trong vách tường, chỉ sợ ở mấy chỗ đó có một cái lỗ, thực vật biến dị lại từ đó chui ra thì phiền phức.

Lần hành động này, có vẻ tang thi trong nội thành đều bình thường, tang thi động vật, động vật biến dị đều rất nể tình, không như ong vỡ tổ lại đây tham gia trò vui. Đương nhiên, chuyện này liên quan tới lần hai người Hạ Tử Trọng cho nổ con đường, mà nơi này còn bị thực vật biến dị chiếm đóng, tang thi bị đuổi đi rất xa, mấy con nghe tiếng lục tục chạy tới cũng chỉ mới tới khu phụ cận mà thôi.

Tầng tiếp theo tương đối sạch sẽ, đồ đạc cũng không lộn xộn, chỉ là trên sàn nhà có mấy thi thể thối rữa, hẳn là mấy người chết ở chỗ này lúc tận thế.

Mọi người cẩn thận vòng qua đống thi thể này, đi đến cửa kho bảo hiểm, thô bạo mở ra.

Thỏi vàng, thỏi bạc, cùng với tiền mặt bị mục nát.

Cái tiệm vàng này khá lớn, lượng vàng bạc dự trữ bên trong tương đối nhiều, mấy thứ này nhiều thì trọng lượng cũng lớn, nếu như không phải bọn họ có không gian thì không thể mang hết đi được.

Trên mặt những thứ này đều in hoa văn tinh xảo, vừa nhìn liền biết là hàng để tặng hoặc nằm trong bộ sưu tập nào đó. Cũng không thiếu mấy hình thù dùng để chúc thọ, mừng lễ.

Mọi người cũng không quản nhiều như vậy, thứ nào cũng thu vào, phân chia với hai người Hạ Tử Trọng rồi bỏ vào không gian của mình.

“Rút!” Lần hành động này tính nguy hiểm cao, hơn nữa thu hoạch nhiều, người tiểu đội Luân Hồi thấy lão đại bình yên đi ra, đều biết hắn đắc thủ, hoan hô một trận liền khởi động xe chạy đi.

Từ trong nội thành có một cột khói nho nhỏ bay lên, trông qua thật không thích hợp chút nào, ôm đống rau khô Phương Hách vừa mới lấy ra từ ngọc không gian, Trương Tiểu Minh suýt nữa xông lên gặm cậu một cái.

“Nhà cậu vậy mà có rau khô á?” Những ngày tháng này nhà ai có thể để dành dưa muối, xì dầu hoặc tương đều giấu đi hết, không để người khác biết, còn rau khô thì càng không thấy tung tích.

Phương Hách chột dạ ho khan một tiếng: “Cái này là hồi trước bọn tôi vứt trên sân thượng, đến lúc nhớ ra thì cũng khô hết rồi…” Đây thật ra là bọn họ phơi trong không gian, kết quả không gian thăng cấp, hai người mấy ngày cũng không vào được, vì vậy… rau khô phơi muốn thành hóa thạch luôn rồi.

Những thức ăn này tuy rằng đã khô, nhưng chỉ cần ngâm nước rửa sạch liền ăn được, mùi vị thức ăn làm từ không gian chính là cực phẩm, so với rau dưa trước tận thế còn ngon lành hơn, chỉ cần phơi nắng xong liền có thể lấy ra ngoài, cũng sẽ không bị người khác hoài nghi.