Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 99




Phạm vi thính giác của Lâm Siêu là ba mươi dặm. Ở trong phạm vi này, cho dù là những tiếng bước chân rất nhỏ cũng có thể nghe thấy. Sở dĩ anh đoán được là con người là bởi vì tiếng bước chân không đều.

Đây là một chi tiết rất nhỏ, cho dù người bình thường không cường hóa thính giác, nằm trên đất để nghe tiếng chân cũng có thể nhận ra sự khác nhau.

Lúc xác thối trong trạng thái đi lang thang, bước chân sẽ di chuyển theo tốc độ không đổi. Nếu như dùng mũi ngửi thấy khí tức nhất định sẽ nhanh chóng chạy qua đây. Còn con người thì khác, ở một nơi có nguy hiểm rình rập tứ phía như thế này thì từng bước chân người sống đều phải cẩn thận, xem xét tình huống xung quanh.

Lâm Siêu không ngờ rằng, ở khu vực cư dân nguyên thủy này lại chưa hoàn toàn chết hết. Thông qua tiếng bước chân của những người ngày, có thể thấy bọn họ đều là người tiến hóa. Trên thực tế, những người có thể sinh tồn trong thế giới hoang dã đến tận bây giờ đa số đều là người tiến hóa tự thức tỉnh.

Tỉ lệ sống sót của người bình thường cực kỳ nhỏ, trừ khi là vận may và trí khôn phải rất tốt.

Lâm Siêu mở tầm mắt trên cao, chỉ thấy khoảng cách ba mươi dặm có một ngôi nhà bị tàn phá, có một tiểu đội tám người đang dè dặt tiến về phía trước. Sau lưng mỗi người đều có thể nhìn thấy vật dụng phòng thủ, ở bắp đùi găm một đoản đao. Những vật dụng này đều là dao để cắt phi lê cá khi nấu ăn ở nhà hàng phương Tây, chúng sắc và nhỏ, có thể dùng làm dao găm.

Lúc này, dường như bọn họ cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng đi về phía bên này.



Lâm Siêu khẽ cau mày, ném con xác thối mà Phạm Hương Ngữ mới thuần phục được và chó Hoàng Kim vào không gian độc lập trung. Đối với người phổ thông sống sót mà nói, hình ảnh loài người, xác thối và quái thúi cùng nhau tồn tại thật quá kinh động. Hơn nữa, anh cũng không muốn bại lộ thân phận của Phạm Hương Ngữ.

Mặc dù trong nhân loại có những người tiến hóa hệ tinh thần nhưng tối đa chỉ có thể khống chế một đến hai xác thối mà thôi. Còn Phạm Hương Ngữ thì khác, cô ta là một sự tồn tại đỉnh cao trong đám xác thối này, điều khiển xác thối. Chẳng qua là lúc bình thường cô ta chỉ có năng lực sơ khai nhất. Sau khi cô ta tiến hóa lần nữa sẽ có được rất nhiều những sự cường đại của năng lực đó.

Một khi bị người khác nhìn thấy người có khả năng chi phối xác thối, chắc hẳn sẽ cướp đoạt bằng bất cứ giá nào. Mặc dù bây giờ còn không biết sự tồn tại của người có khả năng điều khiển xác thối là như thế nào, nhưng năng lực “điều khiển xác thối” như vậy cũng đủ để người ta điên cuồng.

Rất nhanh, tiểu đội tám người đã chạy tới. Bọn họ lập tức nhìn thấy mấy người Lâm Siêu đứng trước tòa nhà, mặt hơi biến sắc. Lúc nhìn thấy đám người Lâm Siêu chỉ có bốn người mới yên tâm hơn chút. Sau đó không hề dừng lại mà tiếp tục chạy về phía bên này.

||||| Truyện đề cử: Vợ Ơi! Về Nhanh |||||

Cầm đầu là một cô gái trẻ tuổi, mặc một bộ quần áo bó sát người, bên hông dắt một cây súng lục, trên gương mặt có một vết sẹo màu hồng nhạt, giống như là giấu vết do quái vật cào để lại. Ánh mắt cô ta cảnh giác, quét qua mấy người Lâm Siêu một cái, nhìn thấy Lâm Thi Vũ, ánh mắt cô ta buông lỏng mấy phần, thấp giọng nói: "Các người là?"

Lâm Siêu hơi nheo mắt lại, bây giờ đứng gần, anh nghe rất rõ ràng mạch đập và nhịp tim của những người này. Tất cả đều có thể chất khoảng mười lần, đã qua hai lần tiến hóa, thành người tiến hóa cấp E.

Tình trạng như vậy lần đầu tiên anh trông thấy.

Phải biết rằng, người tiến hóa tự thức tỉnh, ở giai đoạn bắt đầu, thể chất chỉ duy trì ở mức gấp ba lần. Đạt được thể chất gấp mười lần giống bọn họ chỉ có một nguyên nhân, bọn họ đã ăn nhiên liệu tiến hóa hoặc nhiên liệu gen!

Nhưng mà, tác dụng của nhiên liệu tiến hóa vừa được công bố. Trước mắt chỉ giới hạn trong phạm vi căn cứ Viêm Hoàng. Còn ở đây là phía Bắc xa xôi, sao có thể biết được tác dụng của nhiên liệu tiến hóa?

Lâm Siêu tuyệt đối sẽ không tin bọn họ nắm giữ được tác dụng của nhiên liệu tiến hóa. Những thứ này ở trong xác thối. Người bình thường giết chết xác thối căn bản cũng không dám đụng chạm vào thi thể của bọn chúng. Đầu tiên là sợ vi khuẩn, thứ hai là những người này đều là người của thời đại cũ, đối với bọn họ mà nói, giết người là chuyện vô cùng khó khăn, huống chi giết xong còn mổ xẻ thi thể đó ra. Chỉ có số ít người có tư tưởng méo mó biến thái mới có thể làm chuyện như vậy.

Như vậy, bọn họ làm thế nào tiến hóa được tới mười lần thể chất?



Lâm Siêu nhìn qua mấy người đó, nói: “Các người là?”

Tưởng Nguyệt đang đánh với mấy người Hắc Nguyệt, cô ta nhạy bén quan sát được quần áo và thân thể của mấy người này quá sạch sẽ, hoàn toàn không giống những người sống sót phổ thông đang chật vật cầu sinh. Cô ta gặp qua rất nhiều người nhưng đại đa số trên người họ đều toát ra một mùi vô cùng hôi thối, Mặc dù thời tiết cực lạnh, cũng giấu mùi không ít, nhưng khi đến gần vẫn có thể ngửi được mùi kia đến gay cả mũi. Mà những người này sáng sủa sạch sẽ, giống như thành phần tri thức của thủ đô trước khi bùng nổ tai họa, quần áo chỉnh tề gọn gàng, ngay cả nếp nhăn cũng rất ít.

“Các người là người tiến hóa sao?” Trong con người của Tưởng Nguyệt thoáng qua một tia sáng, trong lòng không dám buông lỏng cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn thể hiện vẻ thân thiện, nói: “Tôi gọi là Tưởng Nguyệt, các người là di dân sao, hay đã gia nhập vùng đất dân cư rồi?”

Ánh mắt Lâm Siêu ngưng lại rồi nói: “Cô nói…người tiến hóa sao?”

Tưởng Nguyệt hơi ngẩn người, trong lòng lập tức hiểu ra, mấy người này hơn nửa phần là di dân, cũng không gia nhập bất kỳ vùng đất dân cư nào. Nếu không thì sao không biết tới cách gọi người tiến hóa. Đoán chừng bọn họ còn cho rằng mình ở một thế giới độc nhất vô nhị nữa đó… Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta có hơi buông lỏng, chỉ cần không gia nhập vào vùng đất dân cư có người tiến hóa nào, thể chất đều rất yếu ớt. Trong tám người bọn họ, một người tùy tiện cũng có thể đánh bại được bốn năm người. Huống chi trong mấy người này, ba người là con gái, còn có một đứa bé chỉ bảy tám tuổi, chắc chắn là người được dắt theo. Trong đó có một cô gái cầm đao, có vẻ có chút thực lực nhưng cũng không đủ gây sợ hãi.

“Không sai, người có năng lực đặc thù và thể chất cũng khác với người bình thường. Đây chính là điểm tượng trưng của người tiến hóa. Chúng tôi đều là người tiến hóa.” Tưởng Nguyệt vừa nói vừa lấy vài đồng tiền sắt từ trong túi ra, chỉ thấy những đồng tiền kia từ lòng bàn tay cô ta bay lơ lửng, dần dần biến hình thành hình dáng cây kim, lúc sau lại thành hình người, tùy tiện biến đổi.

“Năng lực của tôi là điều khiển kim loại trong tay.” Tưởng Nguyệt cười tủm tỉm thu hồi năng lực của mình. Cô ta đã gặp rất nhiều người tiến hóa phổ thông, không dám tin vào chuyện như vậy cho nên trực tiếp dùng cách trình diễn để nói rõ, thắng được tất cả những ngôn ngữ dài dòng.

Đúng như cô ta dự đoán, mặc dù biểu tình của người thanh niên kia không có gì thay đổi nhưng ba cô gái đều bày tỏ vẻ giật mình. Tuy nhiên cũng không khác những người tiến hóa khác, trên mặt họ cũng không có điểm thất vọng gì, chẳng qua chỉ là một biểu tình kinh ngạc mà thôi.

Mấy người Hắc Nguyệt giật mình cũng không phải vì năng lực của cô ta mà là cô ta biết tới cách gọi người tiến hóa. Nếu như tên này do chính cô ta đặt tên thì thể chất của cô ta tất nhiên cũng khác với người tiến hóa tự thức tỉnh, chứng minh được rằng bọn họ nắm giữ được rất nhiều kiến thức về người tiến hóa.

Lâm Siêu dừng ánh mắt nhìn cô ta, nói: “Chuyện liên quan tới người tiến hóa, cô biết được từ đâu?”



Tưởng Nguyệt khẽ mỉm cười, nói: “Chờ sau khi anh gia nhập vùng đất cư dân thì tự khắc sẽ biết chuyện này.”

“Vùng đất cư dân có bao nhiêu người?”

“Chuyện này tạm thời không thể nói cho anh biết, tới khi nào anh đến mới được biết. Nếu không, lỡ như anh là nội gián của vùng đất cư dân khác, chúng tôi sẽ gặp phiền phức lớn.” Tưởng Nguyệt suy nghĩ một hồi.

Mắt Lâm Siêu lóe lên: “Còn có vùng đất cư dân khác sao?”

"Đương nhiên rồi." Tưởng Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói.

“Chị Tưởng.” Lúc này, ở sau lưng cô ta xuất hiện một người trung niên lên tiếng: “Thằng nhóc này có nhiều vấn đề như vậy, cảm giác rất giống đang giả vờ. Liệu có phải là nội gián của vùng đất cư dân khác hay không?”

Tưởng Nguyệt khẽ cau mày, trong lòng cô ta có chút cảnh giác, sau một hồi trầm ngâm, cô ta nói với Lâm Siêu: “Vì để phòng ngừa anh là nội gián của vùng đất cư dân khác, tôi sẽ tiến hành khảo sát anh một vài câu hỏi, mong anh phối hợp.”