Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 69




“Ai dám động đến người anh em của tôi!”

Đúng lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên ở rìa sân.

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy có mười mấy người đang nhanh chóng chạy tới đây, người đi đầu là một người đàn ông khôi ngô ngoài 30, đường nét khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt như điện, toát lên khí thế uy nghiêm.

“Tướng Sở!” Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện nhìn thấy người này thì tỏ ra khá kính trọng, vội vàng cúi chào.

Người tới chính là Sở Sơn Hà.

Lâm Siêu để ý thấy quân hàm thiếu tướng trên vai anh ta đã đổi thành trung tướng.

Nhóm trung tướng họ Sa thấy Sở Sơn Hà tới lập tức biến sắc, biểu cảm u ám.

“Anh Lâm, suýt nữa thì tôi tới muộn, anh không sao chứ?” Sở Sơn Hà đi vài bước là tới nơi, nhìn Lâm Siêu từ trên xuống dưới thấy anh hoàn toàn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức liếc nhìn viên thiếu tướng đang cầm còng tay, trừng mắt giận dữ, quát: “Láo xược, anh định làm gì?”

Viên thiếu tướng này đã gần bốn mươi tuổi, nếu ở thời bình thì leo lên được vị trí này ở độ tuổi 40 là chuyện khá khó khăn. Anh ta liếc nhìn quân hàm của Sở Sơn Hà, sắc mặt trở nên khá khó coi, anh ta nói: “Tướng Sở, tôi tuân lệnh tới đây bắt kẻ phản bội chống lại loài người, mong anh đừng ngăn cản.”

“Láo xược, thấy tôi sao không cúi chào trước, hạng không biết trên dưới.” Sở Sơn Hà mắng, trừng mắt đầy oai nghiêm, hỏi: “Anh nói ai là kẻ phản bội chống lại loài người?”

“Anh ta.” Tuy sắc mặt viên thiếu tướng khó coi nhưng anh ta vẫn bất chấp tất cả chỉ vào Lâm Siêu, nói: “Chứng cứ phạm tội của anh ta vô cùng xác thực, anh ta giết hại gần 500 đồng chí thuộc quân doanh cấp S, tôi…”

“Cút!” Sở Sơn Hà đạp một cú.

Viên thiếu tướng bị đạp lảo đảo ngã ngồi xuống đất, đầu óc ngẩn ra, không kịp phản ứng.

Trung tướng họ Sa biến sắc, cho dù Sở Sơn Hà là trung tướng cũng không thể tấn công thân thể thiếu tướng như vậy được, hơn nữa anh ta còn không hề phạm bất kỳ lỗi nào. Cho dù hiện tại năng lực giả của họ ở quân doanh cấp S đã bị tổn thất quá nửa nhưng thực lực tổng hợp của phe họ Hà vẫn mạnh hơn phe họ Hứa.

“Anh làm gì vậy!” Trung tướng họ Sa hết sức giận dữ, quát: “Tướng Sở, anh ta đã làm gì sai, sao anh có thể tấn công thân thể người khác như vậy được! Anh thật càn rỡ, tôi sẽ đề nghị tư lệnh Hứa thu hồi quân hàm của anh!”

Sở Sơn Hà cười khẩy: “Ai nói anh ta không làm gì sai. Anh ta nói xấu vĩ nhân của nhân loại, tôi không xử bắn anh ta là đã hời cho anh ta rồi.”

“Vĩ nhân nhân loại gì cơ, anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy?” Trung tướng họ Sa lạnh lùng nhìn tướng Sở, nói: “Chẳng lẽ việc anh ta sát hại mấy trăm người trong buổi thực chiến lần này là do các anh âm thầm giở trò, giờ lại tới bao che cho đồng đảng? Tôi thấy các người không nên đảm nhận bất kỳ chức vụ nào nữa hết, sớm muộn gì loài người cũng sẽ diệt vong trong tay các người!”

“Bớt nói vớ vẩn đi!” Sở Sơn Hà cười gằn đáp: “Tôi nói rõ cho anh biết, Lâm Siêu là vĩ nhân của toàn thể nhân loại, cống hiến của anh ấy với nhân loại gấp trăm lần anh. Viện nghiên cứu khoa học đã trao cho anh ấy chức phó viện trưởng danh dự. Ngoài ra, tư lệnh Hứa phong anh ấy là đại tướng danh dự, quân hàm chỉ đứng sau tư lệnh, chẳng lẽ anh định chống lại cấp trên sao?”

Trung tướng họ Sa không khỏi sửng sốt.

Những người khác gần như ngỡ là mình nghe lầm.

Phó viện trưởng danh dự của Viện nghiên cứu khoa học?

Chức quyền lớn biết bao! Phải biết rằng Viện nghiên cứu khoa học là trọng tâm của căn cứ địa thủ đô, là cơ quan quan trọng nhất. Mặc dù quân đội cũng rất quan trọng nhưng ở mạt thế, căn cứ địa muốn sinh tồn, phát triển, đưa nhân loại bước tiếp thì nhân viên nghiên cứu khoa học mới là thành phần quan trọng nhất! Chỉ khi tìm được biện pháp căn bản chống lại vi rút hoặc tiêu diệt được vi rút thì mới xem như thực sự giải cứu được loài người!

Nếu như nói quân đội là tay chân, vậy thì nhân viên nghiên cứu khoa học chính là bộ não!

Binh sĩ mất đi có thể bổ sung bằng dân thường nhưng nhân viên nghiên cứu khoa học là tài nguyên từ thời đại trước để lại, ở tận thế không có thời gian và điều kiện để bồi dưỡng nhân viên nghiên cứu khoa học, mất một người là sẽ tạo ra tổn thất không thể bù đắp. Do vậy, địa vị của nhân viên nghiên cứu khoa học ở căn cứ địa cao hơn quân nhân rất nhiều.

Chức vị phó viện trưởng danh dự chỉ đứng sau viện trưởng, mặc dù chỉ là chức vị danh dự, không có nhiều thực quyền nhưng cũng có một số đặc quyền cơ bản như được một nhân vật cấp tướng cúi chào, không được phép vô lễ, nếu không sẽ bị xử phạt!

Còn chức vị đại tướng danh dự thì chẳng khác gì dưới một người, trên vạn người, mặc dù cũng chỉ là chức vị danh dự, thực quyền giảm ba cấp, chỉ ngang binh quyền của một thiếu tướng nhưng có một số đãi ngộ đặc biệt mà ngay cả thượng tướng cũng không thể bằng được.

Lâm Siêu hơi kinh ngạc, không ngờ tư lệnh Hứa lại hào phóng như vậy. Muốn nhận được một chức vị như vậy là chuyện cực khó, trừ khi có cống hiến ngoài sức tưởng tượng cho căn cứ địa, cho dù dọn sạch một thành phố đem tặng cho căn cứ địa cũng không thể nhận được chức vị cao như vậy.

“Anh, anh nói thật chứ?” Trung tướng họ Sa nghi ngờ.

Sở Sơn Hà cười gằn, nói: “Đương nhiên. Đây là trang phục phó viện trưởng danh dự do Viện nghiên cứu khoa học cấp cho anh Lâm. Chắc hẳn anh biết biểu tượng này chứ?”

Anh ta chìa tay ra, sĩ quan Tiểu Tống đứng sau lưng anh ta lập tức đưa chiếc áo bờ lu màu trắng có thêu hình rồng đen trên ngực áo xen kẽ hai chữ “Lâm Siêu” cho anh ta.

Nhìn thấy hình thêu này, đồng tử của trung tướng họ Sa hơi thu nhỏ lại, anh ta nhận ra đây là họa tiết chỉ được phép thêu trên trang phục của phó viện trưởng giống như quân hàm trong quân đội, đây cũng là một dạng đánh dấu.

Mặc dù thứ này có thể làm giả nhưng hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, phải chịu trừng phạt nghiêm khắc, anh ta không nghĩ Sở Sơn Hà sẽ dùng đồ giả ngay trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa cho dù Lâm Siêu có thực sự trở thành phó viện trưởng danh dự hay không, anh ta chỉ cần trở về tra cứu trong hệ thống của quân đội là biết ngay.

Tài liệu của các lãnh đạo cấp cao đều sẽ được lưu trong hệ thống của quân đội.

“Anh ta đã làm gì để được phong chức vị này?” Ánh mắt trung tướng họ Sa đầy sắc sảo: “Căn cứ địa không do một mình tư lệnh Hứa quyết định. Anh chờ cuộc hội đàm của lãnh đạo cấp cao hội đàm ngày mai đi.”

Sở Sơn Hà cười gằn đáp: “Tôi đang chờ đây. Vừa khéo hôm nay tôi phái người đi lắp loa phóng thanh trong căn cứ địa. Tư lệnh Hứa nói ngày mai sẽ tuyên bố bắt đầu kỷ nguyên mới, hơn nữa cũng sẽ công bố chiến công của anh Lâm Siêu. Nếu anh còn tiếp tục làm chuyện nguy hại tới anh Lâm Siêu, tôi có quyền trực tiếp bắn gục anh!”

Trung tướng họ Sa biến sắc, nói: “Tuyên bố kỷ nguyên mới? Tư lệnh Hứa muốn làm gì? Định tự phong mình là vua hay sao?”

Sở Sơn Hà châm chọc nhìn anh ta, nói: “Chuyện này phải hỏi tư lệnh Hà của anh, cút đi!”

“Anh!” Trung tướng họ Sa căm tức nhìn Sở Sơn Hà, gân xanh trên trán gồ lên. Anh ta có cấp bậc quân hàm ngang Sở Sơn Hà nhưng Sở Sơn Hà lại dám mắng anh ta, anh ta có thể phản đòn nhưng nghĩ tới những lời Sở Sơn Hà nói, cuối cùng anh ta cố gắng nhẫn nhịn, lập tức chào hỏi tất cả mọi người rồi bỏ đi, đi báo cáo tin tức quan trọng này.

Đợi bọn họ đi hết, Lâm Siêu khá ngạc nhiên hỏi Sở Sơn Hà: “Có phải hơi gấp không?"

Sở Sơn Hà chớp chớp mắt nhìn anh ta, cười nhếch mép nói: “Không gấp, vốn dĩ định đợi mấy ngày nữa nhưng bọn họ đột nhiên thiếu mất gần năm trăm người, không cần phải đợi tiếp nữa.”