Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 103




Nghe hắn ta nói vậy, mặt Đổng Nguyên sầm lại, mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo, anh ta nói: “Đủ rồi đấy, bọn tao nộp bù bằng hai người phụ nữ, mày đừng được đằng chân lân đằng đầu!”

Gã trung niên cười khẩy, nói: “Cái loại không biết tốt xấu, nếu vậy thì gọi hết phụ nữ ra đây, tao muốn chọn lựa kỹ càng, một người phụ nữ bằng năm bao gạo, không phải hạng vớ vẩn gì cũng đều đem ra nộp thay được đâu!”

Đổng Nguyên nhìn hắn ta đầy u ám, nói: “Mày đừng quá đáng, quy định của thủ lĩnh bọn mày đã nói rõ rồi, chỉ cần là phụ nữ là được!”

Gã trung niên khoanh hai tay, ngạo nghễ nói: “Tao chính là quy định, mày không phục thì đi nói với đại ca đi, xem thử xem đại ca thấy mày đúng hay tao đúng?”

Đổng Nguyên siết nắm đấm kêu răng rắc, nhìn chằm chằm đối phương như thể muốn dùng ánh mắt giết chết hắn ta. Một lát sau, anh ta cắn răng, nghiêm giọng: “Tưởng Nguyệt, cô vào gọi hết phụ nữ ra đây.”

Sắc mặt Tưởng Nguyệt rất khó coi, cô ta nhìn anh ta một cái, cuối cùng không nói gì, đi vào trong tòa nhà.

Giống như hầu hết các điểm tập trung khác, số lượng phụ nữ ở điểm tập trung này cũng không ít hơn đàn ông là bao. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là khả năng sống sót của phụ nữ trong cơn tai họa này cao hơn mà chỉ là vì cho dù đàn ông có liều mạng sống sót được thì cũng không có điểm tập trung nào sẵn sàng nhận họ, trừ phi họ là người tiến hóa.

Nếu không thì chẳng khác gì rước thêm về một kẻ vướng chân ăn không ngồi rồi.

Những việc cơ bản như lao động và canh gác chỉ cần một ít người làm là đủ, nếu đàn ông tới tị nạn đông, trái lại sẽ dễ xảy ra bạo loạn.



Còn phụ nữ thì khác, nếu bình thường có tình cờ gặp họ ở vùng hoang dã thì rất nhiều người vẫn đồng ý mang họ về, bất kể là để sử dụng hay để trao đổi cũng đều cực kỳ có lợi, quan trọng nhất là hầu hết họ đều yếu đuối, khả năng thích nghi về phương diện tinh thần cao hơn đàn ông.

Bất kể hành hạ, đánh chửi họ thế nào, họ đều sẽ làm quen, chấp nhận, không như đàn ông, nếu đàn ông bị vậy, họ sẽ vùng lên phản kháng, sau đó bị giết chết.

Trong mắt hầu hết người tiến hóa, người bình thường hầu như không khác gì súc vật.

Trong phòng cho nữ bên trong tòa nhà có mười sáu, mười bảy người phụ nữ, hầu hết đều là những thiếu nữ trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy, nhỏ nhắn xinh xắn, phần lớn họ đều ưa nhìn nhưng vì không tắm rửa nên da dẻ không trắng trẻo sạch sẽ, cộng thêm sống ở tận thế, họ hoàn toàn không có tâm trạng cũng như điều kiện để soi gương, làm đẹp, trang điểm, ngay cả mặt cũng chẳng mấy khi rửa nên trông rất nhếch nhác, bẩn thỉu.

Mặc dù họ hoàn toàn có thể dùng nước tuyết tan để lau chùi cơ thể nhưng họ chỉ là người bình thường, nếu dùng băng tuyết rửa mặt giữa mùa đông buốt giá thì chắc chắn họ không thể chịu đựng nổi. Trong số họ, có nhiều người từng là con cưng được cha mẹ yêu chiều hay là đóa hoa được bạn trai nâng niu, ngoại hình xinh xắn, hiếm khi phải chịu khổ. Nếu như vì sống sót mà sức chịu đựng có thể tăng cao tới mức đáng ngạc nhiên thì niềm yêu thích làm đẹp và giữ gìn vệ sinh sạch sẽ… lại bị xóa sổ.

Tưởng Nguyệt dẫn những cô gái này ra ngoài, ánh mắt cô ta toát lên vẻ không nỡ. Là phụ nữ, cô ta biết sau khi những cô gái trẻ này bị chọn, họ sẽ bị gã trung niên này đưa tới điểm tập trung, để mặc cho người khác chà đạp, đùa bỡn đến chết, không có cơ hội đổi đời.

Những cô gái trẻ này cũng hiểu điều ấy, họ rụt rè sợ sệt nhìn gã trung niên, mặc dù biết bị chọn thì cuộc đời sẽ rất bi thảm nhưng không ai có can đảm tự sát.

Con người luôn cảm thấy thà sống lay lắt còn hơn chết an lành.

Người trung niên quét mắt nhìn những người phụ nữ này một lượt, cười như không cười nói với Đổng Nguyên; “Tao bảo là mang tất cả phụ nữ ra đây, mày nghe không rõ hả?”

Đổng Nguyên sầm mặt, nói: “Đã ở đây hết rồi, mày chọn nhanh lên.”

Người trung niên xùy một tiếng khinh miệt, nói: “Mày quên hả, năng lực của tao là “Khóa chặt”, rõ ràng ở trên tầng ba vẫn còn ba người phụ nữ, mày nghĩ tao không nhận ra sao?”

Tưởng Nguyệt biến sắc, lập tức nghĩ đến nhóm Lâm Siêu, không đợi Đổng Nguyên lên tiếng, cô ta nói ngay: “Họ là người tiến hóa, ông đừng hòng!”



Người trung niên lườm cô ta một cái, nói: “Đây là chỗ tới lượt mày nói chuyện à, bọn mày có những ai là người tiến hóa, mày nghĩ tao không biết sao, tao khuyên mày tốt nhất nên dẫn họ ra đây, nếu không đừng trách tao trở mặt!”

Đổng Nguyên quay đầu nhìn Tưởng Nguyệt, cau mày hỏi: “Hắn ta nói có đúng không?”

Tưởng Nguyệt không dám giấu giếm, vội vàng kể lại một lượt chuyện hôm nay, sau đó nói: “Tôi đang định báo cáo chuyện này với anh thì bọn họ kéo tới đây. Mấy người đó đều là người tiến hóa vừa thức tỉnh, còn yếu lắm.”

Đổng Nguyên khẽ gật đầu, nói: “Nếu vậy thì cứ gọi họ xuống cho hắn ta nhìn một cái là xong, tránh hắn ta kiếm cớ sinh sự.”

Tưởng Nguyệt hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

...

Lâm Siêu mở lãnh địa của Chúa, tìm kiếm di tích. Nếu di tích do điểm tập trung này nắm giữ, vậy thì khoảng cách sẽ không quá xa. Thế nhưng, anh tìm một hồi, hoàn toàn không hề tìm thấy nơi nào có vẻ như là lối vào di tích. Lúc này, anh phân tâm nghe thấy cuộc nói chuyện của hai nhóm người ở bên ngoài, Lâm Siêu lập tức từ bỏ việc tìm kiếm.

Nguyên nhân từ bỏ rất đơn giản, nếu như điểm tập trung này có nắm giữ di tích thì chắc chắn sẽ không bị một điểm tập trung khác chèn ép đến nước này.

“Đi thôi, đồ không ở đây, chắc là ở điểm tập trung khác, chúng ta qua đó xem thử, nếu không có thì sẽ đi săn.” Lâm Siêu hơi thất vọng vì đã lãng phí thời gian vô ích, may là tìm được manh mối về một điểm tập trung khác, không đến nỗi công cốc.

Anh mở cửa ra, trông thấy Tưởng Nguyệt vừa đúc lúc đi lên đây.

Tưởng Nguyệt thấy nhóm Lâm Siêu có vẻ như định đi ra ngoài, cô ta hơi sửng sốt, lập tức đoán ngay rằng có lẽ nhóm Lâm Siêu có người tiến hóa nào đó mạnh về khả năng cảm ứng nên đã nghe được những gì gã trung niên kia nói, chủ động phối hợp.

“Cảm ơn.” Tưởng Nguyệt tỏ ý áy náy: “Không ngờ mọi người vừa tới đã bị kéo vào chuyện này, có điều mọi người đều là người tiến hóa, hắn ta sẽ không làm gì mọi người đâu.”



Lâm Siêu đi lướt qua cô ta như thể không nhìn thấy đối phương, anh nói: “Không có gì để cảm ơn đâu, đây là chuyện của các cô, chúng tôi còn bận chuyện khác, phải đi khỏi đây, không hẹn gặp lại.”

Tưởng Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Đi khỏi đây? Mọi người định đi đâu? Khoan đã, chẳng lẽ mọi người định tới nương nhờ bọn kia? Nếu vậy thì tôi khuyên mọi người đừng làm chuyện ngốc nghếch, bọn đó chẳng phải hạng tốt đẹp gì đâu, tham lam sợ chết, bắt nạt kẻ yếu, luồn cúi kẻ mạnh, anh sang đó, e là sẽ thành tốt thí cho bọn chúng thôi, nếu không thì thủ lĩnh Đổng đã chọn quy thuận bọn chúng từ lâu rồi.”

Lâm Siêu dường như không nghe thấy, cứ thế đi xuống cầu thang.

Hai tay Phạm Hương Ngữ cầm ngang thân chiếc dù nhỏ màu đen, để dù ra sau lưng váy, khẽ hát ngâm nga đi theo sau lưng Lâm Siêu, cùng nhóm Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ xuống dưới tầng.

Tưởng Nguyệt không khỏi tức giậm chân, nhanh chóng đuổi theo.

“Tôi thật không ngờ mọi người lại sợ chết như thế, bọn chúng thực sự không phải hạng người tốt đẹp gì đâu, tại sao mọi người không tin tôi chứ, chỉ cần mọi người không chịu đi thì bọn chúng sẽ không dám làm gì mọi người hết…” Tưởng Nguyệt không ngừng thuyết phục, Lâm Siêu vẫn thờ ơ như cũ. Chẳng mấy chốc, họ đã đi ra khỏi tòa nhà.

Khi ba cô gái đi đằng sau Lâm Siêu lộ mặt, xung quanh dường như sáng hơn một chút.

Người trung niên nhìn Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ, mắt sáng lên, mừng rỡ tiến lên hai bước, nói: “Tốt tốt tốt, tao chọn hai đứa này!”

.