Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 102




Trong lều ở trên tầng trên của tòa nhà, có người tiến hóa đang ngủ, có người đang ôm phụ nữ tị nạn hoan lạc, cũng có người đang rèn luyện năng lực của mình. Đúng lúc này, tiếng chuông báo động vang lên, mọi người giật mình, lập tức trang bị vũ khí đầy đủ, nhanh chóng tập hợp ở sảnh lớn của tầng ba.

Tầng ba là phòng tập trung của người tiến hóa, còn những người bình thường ở tầng dưới thì trong mắt những người tiến hóa, đó chỉ là những người dân tị nạn, ngoài làm một số công việc bẩn thỉu ra, những người dân tị nạn này không hề có chút tác dụng nào trong chiến đấu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắc Nguyệt cảnh giác hỏi.

Lâm Thi Vũ hơi cúi đầu xuống, sau đó một lát, chị nói khẽ: “Có một nhóm người ở gần đây, số lượng khoảng… Mười sáu người, tất cả họ đều là người tiến hóa!”

Phạm Hương Ngữ kinh ngạc hỏi: “Sao cô biết?”

“Trường điện từ của cơ thể người.” Lâm Thi Vũ đưa tay vuốt tóc, thong thả nói: “Tác dụng của lôi điện rất rộng, tôi có thể cảm nhận được trường điện từ trong một phạm vi nhất định giống như ra-đa định vị bằng sóng âm nhưng phạm vi không rộng bằng.”

Lâm Siêu nhìn chị một cái, năng lực cảm ứng của chị đã ngang với mình, sau khi gen biến dị, năng lực của chị tương đương cấp ba, mặc dù thể chất không bằng anh nhưng về mặt năng lực thì rộng và bền bỉ giống như anh, hơn nữa tính công kích của năng lực lôi điện lại mạnh hơn nhiều so với ánh sáng.

Hắc Nguyệt suy tư một hồi, nói: “Trước đó bọn họ từng nói ở đây còn có những điểm tập trung khác, chẳng lẽ những người này tới từ điểm tập trung khác?”

Mắt Lâm Thi Vũ sáng lên: “Chắc chắn 99% là như vậy, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Có giúp bọn họ không? Chị có cảm giác cường độ từ trường của mười sáu người này hoàn toàn không yếu hơn Tưởng Nguyệt, nhất là hai tên cầm đầu, cường độ từ trường tối thiểu cũng phải gấp 20 lần thể chất trở lên!”

Lâm Siêu bình tĩnh nói: “Không liên quan gì tới chúng ta hết, đợi em lấy được thứ mình muốn rồi thì mai chúng ta sẽ đi khỏi đây luôn.”



Anh tới điểm tập trung này chủ yếu là vì muốn xem di tích, giờ đã xác nhận nơi này có bóng dáng của di tích Ai Cập cổ đại rồi, chờ tìm được cửa vào di tích, anh không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.

Còn chuyện nội đấu của những cư dân bản địa này sao?

Chuyện này không hề liên quan gì tới anh. Mặc dù Tưởng Nguyệt có thiện chí với anh nhưng thiện chí ở mạt thế là chuyện cực kỳ thực dụng, nếu anh không phải người tiến hóa, có lẽ cô ta sẽ chẳng buồn mang họ về, cho dù có mang về cũng chỉ sắp xếp đại một chỗ dưới tầng chót, sống cuộc sống của những người dân tị nạn bình thường.

Không có thực lực thì sẽ chẳng có ai thèm để ý tới.

Thế giới này thực dụng vậy đấy.

Hơn nữa, theo như những gì Lâm Siêu biết, sớm muộn gì những cư dân bản địa ở khu vực sâu này rồi cũng sẽ chết hết, trừ phi bọn họ có thể sớm rời khỏi đây. Sở dĩ hiện tại bọn họ vẫn còn có thể sống được đương nhiên có một phần là do di tích cổ hỗ trợ nhưng nguyên nhân cốt lõi nhất lại là… Do bọn họ quá yếu!

Đúng thế, bọn họ còn sống sót không phải vì bọn họ mạnh mà là vì quá yếu! Yếu đến độ bọn quái vật ở khu vực sâu hoàn toàn không buồn ăn bọn họ.

Liệu một con voi có thèm ăn một con kiến không?

Đương nhiên là không.

Tuy nhiên, khối lượng thức ăn hằng ngày của bọn quái vật ở khu vực sâu đều tính bằng tấn, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ ăn sạch đồng loại và những sinh vật tương đối nhỏ yếu. Tới khi số lượng sinh vật giảm mạnh, những người còn sống sót ở tầng dưới chót này rồi sẽ trở thành đối tượng bị bọn quái vật vực sâu săn bắt.

Dù sao ít cũng còn hơn không.

Theo Lâm Siêu, muốn sống sót thì trừ phi những người này thức thời một chút, sớm ngày rời khỏi nơi này, nếu không sớm muộn gì rồi cũng có ngày rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Lâm Siêu nói xong, toàn bộ người tiến hóa sống ở điểm tập trung đều tụ tập lại ở tầng ba, Tưởng Nguyệt và một vài đội trưởng khác dẫn mọi người đi theo sau lưng một người thanh niên mặc quần thường nhanh chóng xuống dưới tầng đón địch.

Lúc gần đi, Tưởng Nguyệt nhìn về phía phòng của nhóm Lâm Siêu một cái, thoáng do dự, cuối cùng không gọi họ. Trong mắt cô ta, những người tiến hóa vừa tới này chỉ có thể chất gấp ba lần, quá yếu, nếu tham gia chiến đấu thì gần như không hề có cơ may sống sót.

Những người dân tị nạn ở dưới tầng nghe thấy tiếng chuông báo động đều tỏ ra hoảng sợ như kiến bò trên chảo nóng, liên tục nháo nhác nhìn ngó hành lang, sợ những người ở tầng trên phát hiện ra mối nguy hiểm nào đó không ngăn cản nổi, lén lút bỏ trốn, không dẫn họ theo.



Sau khi nhóm Tưởng Nguyệt xuống dưới tầng, một nhóm người hùng hổ xông tới đứng ở con đường bên ngoài tòa nhà, số lượng đúng y như Lâm Thi Vũ cảm ứng, vừa đúng 16 người, cầm đầu là một người trung niên và một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đeo mã tấu dính máu. Theo quy định quản lý vũ khí của thành phố này thì chắc hẳn bọn chúng đã cướp được cây mã tấu này từ viện bảo tàng hoặc lấy từ di tích.

Người thanh niên mặc quần thường và nhóm Tưởng Nguyệt đứng trước tòa nhà, có vẻ như anh ta có quen biết đám người này, anh ta sầm mặt, nói: “Hình như hôm nay không phải là ngày thu phí, mày tới làm gì?”

Gã trung niên mặc một chiếc áo ba lỗ màu xám lông chuột tôn lên cơ ngực vạm vỡ, hắn ta bễ ngễ nhìn người thanh niên mặc quần thường, nói: “Đổng Nguyên, đại ca của bọn tao nói dạo này tình hình bên ngoài càng ngày càng rối ren, kỳ hạn thu phí bảo kê giảm từ mười ngày một lần xuống một tuần một lần.”

Đổng Nguyên biến sắc, tức giận nói: “Không thể được, bảy ngày một lần là quá ngắn, bọn tao hoàn toàn không thể thu gom được nhiều lương thực như vậy!”

Người trung niên có vẻ đã đoán trước được câu trả lời của anh ta, hắn ta cười gằn: “Mày lừa ai đấy, bọn mày ăn béo trắng béo tròn thế này sao lại không có lương thực được, tốt nhất là ngoan ngoãn nộp cho tao, trừ phi bọn mày dám chống đối đại ca của bọn tao.”

Đổng Nguyên, Tưởng Nguyệt và những người tiến hóa đứng phía sau đều giận dữ ra mặt.

Béo trắng béo tròn ư?

Gần một nửa số người ở đây đều đã đói tới độ mặt xanh nanh vàng, gần như không còn cả sức để cầm vũ khí, chỉ có mấy đội trưởng như Tưởng Nguyệt mới được ăn tạm no hai bữa mỗi ngày, những người còn lại đều phải chịu đói ngày này qua ngày khác, đêm đến vo tuyết lại ăn cho đỡ đói, thế này mà gọi là béo trắng béo tròn hay sao?

Đổng Nguyên nắm chặt nắm đấm, tức giận nhìn đối phương: “Các người đừng ức hiếp người khác quá đáng. Bọn tao hoàn toàn không có lương thực dư thừa. Mười ngày một lần thì phần lớn mọi người đều đã phải chịu đói rồi. Hơn nữa, bọn quái vật bên ngoài cũng càng ngày càng mạnh, lần nào ra ngoài đi săn cũng bị tổn thất về nhân lực…”

“Nói ít thôi.” Gã trung niên hoàn toàn không nghe lời giải thích của anh ta, nóng ruột khoát tay, nói: “Giờ đã là thời buổi nào rồi, có người chết chẳng phải là chuyện bình thường hay sao? Thế mà mày cũng nói được, chỉ có đứa nào ngu mới chết thôi, cho bọn ngu ăn chỉ tổ lãng phí, chẳng bằng đưa lương thực cho bọn tao. Hoặc là bọn mày nộp lương thực, hoặc là dùng phụ nữ để bù vào, hoặc nữa là sáp nhập với bọn tao, nghe lời đại ca của bọn tao.”

Đổng Nguyên nhìn hắn ta chằm chằm, đột nhiên nói: “Nếu như tao nói với đại ca của bọn mày là bọn mày hoàn toàn không hề tới đây thì sao?”

Người trung niên hơi điếng người nhưng rồi hắn ta lại bật cười ha hả, nói: “Thằng ranh họ Đồng kia, mày to mồm đấy, mày muốn xử lý hết lũ bọn tao sao? Mày cho rằng bọn tao tới đây thu lương thực lại không đề phòng chuyện này sao?”

“Thật sao?” Đổng Nguyên cười khẩy, nói: “Cho dù có đề phòng thì đã sao, tay súng bắn tỉa của bọn tao đã nhắm vào mày rồi, bọn tao có thể bắn hạ mày bất kỳ lúc nào!”

Gã trung niên cười, nói: “Mày thử xem, quên chưa giới thiệu với mày, đây là con trai tao, mày biết năng lực của nó là gì không?”



Đổng Nguyên nhướng mày nhìn thiếu niên đứng bên cạnh hắn ta.

“Để tao nói cho mày biết vậy, năng lực của nó là… Mày cứ việc bảo tay súng bắn tỉa của mày bắn mấy phát xem thử xem, tao rất chờ mong xem kết quả sẽ như thế nào đấy.” Người trung niên khoanh hai tay, tươi cười ra mặt.

Đổng Nguyên nhìn hắn ta chằm chằm, xác định không phải đối phương chỉ nói ra oai, ý định giết chóc trong lòng anh ta xẹp xuống, anh ta biết cho dù không có thiếu niên này thì vẫn rất khó để anh ta giết được hết bọn chúng, sau đó kiểu gì cũng sẽ bị thủ lĩnh của bọn chúng tới hỏi tội.

“Thằng ranh, mày suy nghĩ tới đâu rồi?” Người trung niên cười híp mắt hỏi.

Đổng Nguyên hít một hơi thật sâu, u ám nói: “Bọn tao không có nhiều lương thực như vậy, dựa theo quy tắc cũ, dùng phụ nữ thay thế, một người phụ nữ thay cho năm bao gạo, bọn tao đưa cho mày hai người phụ nữ.”

Tưởng Nguyệt vội vàng nói: “Thủ lĩnh...”

Đổng Nguyên giơ tay ngăn cô ta lại, nghiêm giọng: “Quyết định vậy đi.”

Những người khác muốn nói lại thôi, cuối cùng tất cả đều im lặng, căm hận nhìn nhóm người do gã trung niên cầm đầu.

“Thủ lĩnh Đổng quả là thức thời.” Người trung niên sờ cằm, liếc nhìn ngực Tưởng Nguyệt, liếm môi nói: “Gọi tất tần tật phụ nữ ra đây, tao muốn lựa thật kỹ, phải chọn lấy hai đứa đẹp mắt mới được. Đúng rồi, nếu bọn mày chịu thay bằng người tiến hóa thì một người bằng mười bao gạo, đây là quy tắc đại ca mới đặt ra.”

...