Chương 3: Tin tức
Chương 3: Tin tức
Người mẹ bắt đầu vớt phần bún ra từng tô, rồi lần lượt đổ nước lèo vào. Những người còn lại nhận lấy tô bún của mình, rồi bắt đầu ăn.
Hoàng Triết gắp một chút rau vào, thêm một chút tiêu đen rồi mời cơm: “Mời bố mẹ ăn cơm.”
Hoàng Uyên cũng nói: “Mời cả nhà ăn cơm!” Nói xong thì cô bắt đầu động đũa, gắp lấy một chút thịt luộc còn thừa từ bữa tối hôm qua vào tô, rồi xì xụp ăn.
Nguyễn Thị Linh thấy cô con gái của mình ăn một cách vồ vã như vậy, liền lắc đầu nói: “Cái con bé này…Đã hai mươi tuổi rồi mà cư xử không có tí chừng mực nào hết. Mốt mấy đứa con trai gặp mày chắc chạy mất dép quá!”
Hoàng Uyên miệng vẫn còn đang nhai, nói: “Kệ tụi nó chứ! Con cá với mẹ một trăm phần trăm là lũ con trai mà ăn món bún gạo mẹ làm thì kiểu gì cũng ăn như con thôi!”
Hoàng Dũng nói: “Anh cũng thấy Uyên nó nói đúng.”
Hoàng Triết cũng gật đầu nhẹ. Không thể phủ nhận rằng món bún gạo mà mẹ làm có một sự ngon miệng đến kì lạ. Gần như bất kỳ ai đến nhà của Triết thì ngoài việc đến thăm hỏi thì lý do thứ hai là để ăn lại món bún gạo mà bà Linh làm.
Đây cũng là món ăn đã lớn lên cùng với hai anh em Hoàng Triết.
Bà Linh nghe như vậy, khóe miệng hơi cong lên, nhưng rất nhanh đã chẹp miệng một tiếng, nói: “Mấy cái người này lo ăn xong đi rồi còn đi làm đi học.”
Cả nhà bốn người vừa ăn, vừa trò chuyện, cũng vừa xem tin tức.
.
[Xin chào quý vị và các bạn đang theo dõi bản tin thời sự buổi sáng của đài truyền hình Ngọc Hoa, thứ hai ngày 9 tháng 11 năm 2025. Và bản tin sẽ có những nội dung đáng chú ý sau đây.]
Sau khi đã điểm qua một loạt các tin tức, nữ biên tập viên nói: [Thưa quý vị, dạo gần đây các vụ m·ất t·ích đang diễn ra với tần suất liên tục, n·ạn n·hân thường nằm trong độ tuổi từ 20 đến 30, hiện vụ việc vẫn đang được cơ quan chức năng tiếp tục điều tra làm rõ.]
[Chính quyền và sở cảnh sát thành phố Ngọc Hoa lưu ý người dân trong độ tuổi trên không nên ra ngoài một mình vào ban đêm, đồng thời cũng đã thực hiện những biện pháp…]
Nguyễn Thị Linh liền quay sang nói với hai đứa con của mình: “Hai đứa nghe thấy chưa, sau này không có đi chơi đêm nữa đâu đấy!”
Hoàng Uyên liền cười nói: “Mẹ à, mẹ không cần lo cho con đâu, dù sao thì chỉ có mỗi anh Triết là hay đi vào ban đêm thôi.”
Lúc này ‘trụ cột gia đình’ lên tiếng: “Cẩn thận là không bao giờ thừa, mặc dù hai đứa bây giỏi võ thì cũng không được chủ quan đâu, cuộc sống mà, chẳng ai biết trước được điều gì sẽ xảy đến với mình. Nhất là con đó Uyên, rõ chưa?”
Má của Uyên hơi phồng lên, nhưng cô vẫn vâng một tiếng. Hoàng Triết ngồi một bên cũng đáp: “Vâng, bọn con biết rồi.”
Hoàng Dũng nghĩ đến cái gì đó, liền thở dài: “Nói gì thì nói chứ hình như thế giới càng ngày càng điên hết rồi, hai ba năm trước thì có vụ ‘bốc hơi’ hàng loạt, sau đó thì các nước lớn bắt đầu có dấu hiệu xung đột, ở trên đảo của mình thì bắt đầu xảy ra mấy chuyện kì lạ. Hình như dạo này đồng nghiệp của bố cũng đang rủ rê bố tham gia vào cái hội chơi tiền ảo gì gì nữa ấy.”
Nghĩ đến vụ việc ‘bốc hơi’ hàng loạt đó, bà Linh nói: “Nhớ về cái vụ bốc hơi đó, lúc đó đúng là sợ thật. Anh còn nhớ bà Hồng ở cách nhà mình mấy căn không? Nhà bà ấy có đứa con trai cũng bị biến mất đó, lúc nghe tin bả khóc đến b·ất t·ỉnh luôn, nghĩ trông tội thật…”
Rồi bà thở phào nhẹ nhõm: “May thay nhà mình không sao, nói thật lúc vụ đó xảy ra trước mặt mẹ đã xém tí là ngất giữa đường rồi.”
Ngày 13 tháng 4 năm 2022, một sự kiện chấn động đã xảy ra cùng một lúc trên phạm vi toàn thế giới. Vô số người đột nhiên biến mất, ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại, khiến cho toàn cầu rơi vào trạng thái hỗn loạn nhiều ngày liền.
Theo ước tính, có hơn mười phần trăm dân số thế giới đã mất đi sau sự kiện ấy. Sau đó mọi người gọi nó là hiện tượng ‘Bốc hơi’ và trở thành một trong những bí ẩn lớn nhất của nhân loại.
Những người cuồng tín thì nói rằng đó là sự trừng phạt của các vị thần đối với những tội ác của nhân loại, có người cho rằng có một gã to con màu tím nào đấy vừa dùng một búng tay. Những nhà khoa học đã cố gắng tìm ra nguồn gốc của vấn đề, nhưng tất cả nỗ lực đều chẳng có kết quả.
Cả nhà nhanh chóng kết thúc bữa sáng. Khi hai anh em đang định dọn dẹp thì bố đột nhiên nói: “Hai đứa đi học nhanh lên, không thôi là trễ học đó, để bố phụ mẹ là được rồi.”
Liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là gần năm giờ ba mươi, Hoàng Uyên muốn nói rằng vẫn còn sớm, nhưng Linh chỉ cười nhẹ: “Cứ đi đi, mẹ có cảm giác hôm nay hai đứa sẽ trễ học nếu như cứ lề mề như vậy đó.”
Sau đó bà lấy chiếc ví nhỏ của mình ra, rồi đưa cho hai người một ít tiền, nói: “Cầm đi để mà còn ăn trưa!”
Hoàng Triết nhíu mày, lập tức nói: “Mẹ à, con với Uyên có tiền mà, mẹ không cần phải đưa thêm đâu!”
“Chậc, cứ cầm lấy đi, mắt sáng chưng lên rồi mà còn chối.” Nói rồi người mẹ nhét tiền vào túi của hai người.
Hai anh em không biết nên nói gì, đành thở dài trong lòng, sau đó lần lượt chào:
“Con đi đây!”
“Chào bố chào mẹ con đi!”
Mở cửa, hai anh em lần nữa bước ra khỏi vùng an toàn.
Hoàng Dũng liếc nhìn bóng lưng của hai đứa con một hồi lâu cho đến khi cánh cửa đóng lại.
.
Năm giờ ba mươi phút, bầu trời chỉ tờ mờ sáng.
Hai anh em sải bước trên đường phố tấp nập để đến ga tàu điện ngầm. Nếu như ở đất liền thì lúc này đường phố vẫn còn rất vắng bóng người, nhưng ở đảo Ngọc này thì khác, bình thường năm giờ thì đa số mọi người đã đi làm rồi.
Đảo Ngọc, hay còn gọi là hòn đảo tràn ngập kho báu, đảo Đá Quý, nơi trú ngụ của những kẻ mộng mơ,…Vô số tên gọi khác nhau qua được truyền lại từ các thế hệ trước.
Nằm ở Đông Nam Á, đảo Ngọc rộng lớn với những cánh rừng mưa nhiệt đới và một ngọn núi khổng lồ nằm ở trung tâm hòn đảo. Nơi đây có ba thành phố: Ngọc Hoa, Ngọc Thạch và Ngọc Trai.
Sở dĩ có cái tên đảo Ngọc, không chỉ bởi vì sản lượng ngọc trai hằng năm, trữ lượng đá quý và các loại khoáng sản ở đây nhiều đến kì lạ, cũng không chỉ vì lúc bình minh ló dạng sẽ khiến cho hòn đảo này trông giống như một viên đá quý đang lấp lánh khi nhìn từ biển vào, mà còn bởi vì hoa Ngọc-một loài hoa đặc thù ở đây.
Chúng chỉ có thể sống ở trên hòn đảo này, đã có những người cố gắng trồng nó ở nơi khác, nhưng đều không thành công. Hoa Ngọc chỉ nở vào mùa đông, và khi đó chúng sẽ tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Cùng với cảnh vật cực đẹp nên khiến cho đảo Ngọc là một trong những địa điểm thu hút khách du lịch trên thế giới.
Hoàng Uyên nhét hai tay vào túi áo hoodie, nhìn ngắm mặt trăng đang dần dần mờ đi để nhường chỗ cho mặt trời, lẩm bẩm: “Vậy là còn mấy tháng nữa mùa hoa nữa là tới rồi.”
Hoàng Triết ừ một tiếng, không để tâm đến những gì mà cô em gái đang nói, cậu ta chỉ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Xe cộ đã bắt đầu chạy ngược chạy xuôi. Dọc theo con đường, một vài hàng quán đã mở cửa. Mùi hương của những tô phở nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút từ những vỉ nướng thịt của quán cơm,…Tất cả mọi thứ đều thật quen thuộc.
Nhưng kỳ lạ thay, tại sao cậu ta lại cảm giác rằng đường phố hôm nay có chút…khác biệt thì phải? Phải biết rằng cậu ta đã đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mà cậu ta lại có cảm giác như thế này.
Cuối cùng, ánh mắt Hoàng Triết dừng lại phía bên đường.