Mất Phương Hướng: Rơi Vào Nanh Sói

Chương 2: Chạm Mắt




Mưa lớn vẫn đang không ngừng trút xuống, ngay cả một ánh sao trên bầu trời cũng khó mà có thể nhìn thấy. Phía bên này, Hứa Quân Nhu chạy trên chiếc xe máy lao như con thiêu thân trên đường lộ.

Nước nước dưới bánh xe bắn tung tóe, mưa cùng bụi bẩn dưới mặt đường đang không ngừng bắn lên bộ cảnh phục trên người cô không một chút thương tiếc.

Đằng sau, bỗng nhiên tiếng còi cảnh sát vang vọng. Hứa Quân Nhu cau mày, vặn ga lớn hơn, xe mỗi lúc một chạy nhanh hơn.

Cô quay đầu lại nhìn, thoáng thấy ánh đèn nhấp nháy đã mờ dần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng cảnh giác giảm tốc độ xuống.

"Mấy cái người này sao lại bám dai vậy chứ?" Cô vừa chạy vừa thầm chửi.

Chỉ mới sáng nay, đã có thông tin đàn em của ông trùm Lục Vĩ Vương chập tối sẽ đến vùng ngoại ô bên ngoài thành phố S, cụ thể là vì việc gì thì vẫn chưa được cung cấp rõ ràng. Nhưng đám người đó lộng hành như vậy, cũng đã hơn hai mươi năm rồi vẫn chưa thể bắt giữ. Chính là một trở ngại vô cùng lớn đối với cảnh sát trong thành phố.

Thành phố S phồn hoa rộng lớn, nhìn bề ngoài như một cái bánh vừa mới ra lò. Chính là vừa thơm ngon, nhìn vào chỉ khiến người khác thèm khát mong ước. Nhưng sâu bên trong, mấy ai biết được nơi được cho là xinh đẹp đến động lòng người này là một ổ tập trung của xã hội đen, nó thối rữa mục nát đến mức chẳng thể nào ngờ được. Phía bên trong cái bánh ngon ngọt, hoá ra chính là dòi bọ dơ bẩn.

Từ giết người, cướp của, buôn người, buôn lậu... Không việc gì là không có, đáng sợ nhất chính là cảnh sát chỉ biết giương mắt nhìn mà chẳng thể làm được gì. Vì bọn họ quá vô dụng, hở một chút là thoái thác trách nhiệm. Dung túng tội ác hoành hành.

Nên ngay khi nghe được thông tin này, Hứa Quân Nhu đã điên cuồng đi tìm chúng bất chấp nguy hiểm của bản thân mình. Thật sự không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.

Đám cảnh sát vừa rồi là người của cha cô, ông sợ Hứa Quân Nhu vì quá bồng bột mà gây hại cho chính mình, không biết từ lúc nào đã cử một đội cảnh sát đuổi theo. Kết quả vẫn bị cô gái hiếu chiến cắt đuôi.

Nước mưa lạnh buốt xối xuống, thấm vào người khiến cho cô càng thêm can đảm. Hứa Quân Nhu hiểu rõ có lẽ lần này quay về sẽ có thể với bàn tay trắng, cũng có thể quay về với thân thể không lành lặn.

Nhưng hai mươi năm hoành hành, ba năm không rõ tung tích. Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện tại ngoại ô thành phố, rõ ràng là có quá nhiều thứ đáng nghi. Lần này cô muốn túm được một tên về để tra hỏi hang ổ của bọn chúng, lập tức thâu tóm.

Chỉ tiếc, cô gái hai mươi ba tuổi đã quá mức ngây thơ, quá mức ngông cuồng mà không biết được hiểm nguy vẫn đang rình rập xung quanh cô. Lại không biết mình sắp đánh mất đi quá nhiều thứ.

Hứa Văn đã sớm nắm rõ được tình hình. Mọi chuyện đều đã được ông sắp xếp ổn thỏa, Hứa Quân Nhu sẽ không thể nào rời khỏi thành phố S được nếu không có được sự cho phép của ông, dù chỉ là một bước.

.........

Xe chạy đến cửa khẩu thành phố, chuẩn bị tiến ra ngoài vùng ngoại ô, thì bất chợt có tận bốn xe cảnh sát đang đứng canh giữ. Toàn bộ đều là cấp dưới của Hứa Văn.

Hứa Quân Nhu thắng gấp, nhảy xuống xe muốn tự mình xông sang bên kia. Ngay lập tức đã bị hai tên cảnh sát cao to lực lưỡng kéo lại, bọn họ cố ấn Hứa Quân Nhu vào trong xe áp giải về cho Hứa Văn.

"Buông ra! Tôi sẽ mách cha tôi các người dám hãm hiếp tôi!!!" Hứa Quân Nhu gào lên, mắt đăm đăm nhìn sang phía bên kia.

Một tên trong đám bọn họ bất lực nhìn cô, đáp lại: "Chị hai à! Chị còn dữ hơn mẹ tôi nữa. Có chị hiếp người ta chứ ai dám hãm hiếp chị."

Hứa Quân Nhu tròn mắt lên nhìn người vừa nói, ngay lập tức đổi giọng. "Anh Trương thân yêu, nể tình chúng ta quen biết đã lâu thả em ra được không? Em... em thật sự gấp lắm rồi."

"Chúng ta mới quen được 3 tháng!" Trương Hàm Ngôn nhắc nhở cho cô biết.

Đang lúc còn đang tranh cãi kịch liệt thì từ phía bên kia đã có một chiếc xe đi đến.

Toàn bộ cảnh sát có mặt đều có hơi bất ngờ, trong đêm hôm mưa gió thế này mà vẫn có người phía ngoài ngoại ô vào trung tâm thành phố thế này sao? Hình như có chút kì lạ.

Xe tiến đến một lúc gần hơn, cuối cùng họ cũng thấy rõ được người đang ngồi bên trong.

Đó là một nam, một nữ. Người đàn ông kia trông vô cùng bình thản, chỉ riêng có cô gái ngồi bên cạnh là mặt mày tím tái. Nhưng trong xe lại không có đèn, mưa cũng lớn. Bọn họ căn bản không thể thấy rõ được biểu cảm trên mặt họ. Nhưng hình như quần áo trên người anh ta có hơi ướt...

Người trong xe nói vọng ra, "Các người tuần tra à?"

Trương Hàm Ngôn hơi ngớ ra, nhưng cũng rất nhanh đã nắm bắt được tình hình. "À! Đúng rồi. Trời mưa lớn quá chúng tôi sẽ kiểm tra nhanh chóng, mong anh hợp tác."

Thẩm Minh Hạo ậm ờ vài cái, cảnh sát cũng rất phối hợp mà kiểm tra xe.

Nhưng ngay khoảnh khắc không hẹn mà gặp ấy, ánh mắt của Hứa Quân Nhu cùng Thẩm Minh Hạo đều đang hướng về đối phương.

Thẩm Minh Hạo nhìn cô gái mặc cảnh phục ướt sũng nước đang đứng sau người vừa lên tiếng thì có chút thích thú.

Nước mưa làm áo dán chặt vào người cô, để lộ ra những đường cong gợi cảm. Ngay cả gương mặt không hiểu vì sao cũng bừng sáng lên trong đêm tối, nó... quá mức xinh đẹp. Khiến anh nảy ra một cảm giác quái lạ, nếu có thể nói rõ.

Thì đó chính là dục vọng. Cảm giác muốn chiếm hữu đến điên cuồng.

Nếu cô ấy mặc bộ cảnh phục ướt sũng nước đó, đang nằm dưới thân anh rên rỉ không ngừng cầu xin... thì thật là quá tốt rồi.