Mất Phương Hướng: Rơi Vào Nanh Sói

Chương 1: Máu Nhuộm Đêm Mưa




Phía xa bên ngoài ngoại ô thành phố S, mưa lớn vẫn đang không ngừng trút xuống. Nước mưa như mạch nước bị vỡ cứ thế tuôn rơi, từng hạt từng hạt phủ trắng xóa lên các toà nhà cao ốc chọc trời, che lấp đi thứ ánh sáng mập mờ của màn đêm tĩnh mịch trong đêm tối.

Nhưng sau sự tĩnh mịch, yên ả ấy. Có một nơi đang dần được nhuộm bởi máu tươi và tội ác ghê rợn.

Dưới cơn mưa lớn không dứt, Thẩm Minh Hạo trên người ướt sũng nước, áo sơ mi đen nhuốm máu dán chặt vào cơ thể. Trong tay là khẩu súng đã lên đạn chỉ chực chờ vụt ra khỏi nòng.

Anh nheo đôi mày lại, nhìn tên đang quỳ trước mặt mình đánh giá. Chất giọng ngông cuồng khiến người khác nghe vào chỉ muốn lao đến bóp chết người trước mặt ngay tức khắc.

"Ây da... Chậc chậc chậc... Long đại ca sao lại quỳ thế? Nào! Mau đứng lên, tôi đỡ anh dậy."

Long Khánh nhìn bàn tay ướt nước đưa ra trước mắt mình, mắt hắn nhoè đi bởi máu quện vào nước mưa mặn chát, đột nhiên hắn run lên kịch liệt, phát điên như con thú bị xổng chuồng. Gã đàn ông điên loạn gào thét, nhào tới cắn một phát vào tay Thẩm Minh Hạo.

Đôi mày đã nhăn lại càng nhăn thêm, Thẩm Minh Hạo vùng tay ra. Một cước đạp thẳng vào mặt Long Khánh. "Chó chết, mày dám cắn tao?"

Cả người hắn văng thẳng ra xa, gương mặt đã bầm dập hiện tại vì cú đá đó mà thêm tím tái. Long Khánh ôm lấy mặt, liên tục ho khù khụ, máu tươi từ miệng hắn nhỏ xuống mặt đất hoà vào nước mưa bị cuốn trôi đi mất hút.

Thẩm Minh Hạo càng nhìn càng thấy tên này vô dụng, yếu đuối. Làm sao có thể giữ vững cái danh xưng xã hội đen ngần ấy năm trời được chứ? Quả thật là quá nực cười rồi.

Nhìn tên thảm hại trước mắt, Thẩm Minh Hạo thấy đúng là chán hết chỗ nói. Hiện tại đã giải quyết xong hắn ta thì anh cũng nên về rồi.

Liếc nhìn Long Khánh một lần nữa, Thẩm Minh Hạo giương súng lên ngắm thẳng vào giữa trán hắn. Không nói một lời liền bóp cò.

Viên đạn vàng bay ra ngoài, chỉ nghe một tiếng nổ nhỏ trong đêm mưa. Âm thanh thoáng chốc như chưa từng tồn tại. Rồi tất cả lại im ắng đến mức như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngay cả cơ thể đang lạnh dần kia sớm muộn cũng sẽ bị quên lãng, bị chôn vùi trong tội ác.

Thẩm Minh Hạo quay người trở lại xe, mang theo hơi nước lạnh buốt cùng mùi máu tanh nồng nặc, sau khi ngồi vào trong rồi tùy tiện lấy ra một điếu thuốc cùng bật lửa châm lên hút.

Anh hơi nghiêng đầu, nhả khói thuốc từ trong miệng ra, hờ hững quay sang nói với cô gái đang run rẩy ngồi bên cạnh: "Chị Châu. Thế nào? Cái giá dám làm tổn hại đến anh Lục là như thế đấy. Chị có dám không? Có phải rất đáng sợ?"

Châu Tĩnh lúc này đã sợ đến mức phải bật khóc, cô chỉ đơn giản là gái bán hoa, sau một đêm cuồng say với Lục Vĩ Vương thì đã sinh tình với hắn. Nào ngờ người đó lại là trùm xã hội đen, cô ngây thơ cho rằng chỉ cần hai người có tình cảm với nhau, Lục Vĩ Vương yêu chiều cô. Thì nhất định cô sẽ an toàn mà sống.

Nhưng sự thật trước mắt không ngờ lại đáng sợ đến mức này. Vì là người phụ nữ của Lục Vĩ Vương, Châu Tĩnh bị hãm hại đủ đường, nhưng cùng cực nhất chính là khi cô bị tên Long Khánh kia bắt lại, hãm hiếp.

Đúng thế! Đã là gái bán hoa thì có chỗ nào trong sạch nữa. Chẳng qua cũng chỉ là "ngủ thêm" với một người đàn ông mà thôi. Nhưng tham vọng của Lục Vĩ Vương quá lớn, tính chiếm hữu quá điên cuồng. Hắn làm sao có thể bỏ qua cho người nào dám chạm vào Châu Tĩnh của hắn, chỉ hận không thể tìm hết toàn bộ đàn ông đã ăn nằm cùng cô mà giết sạch sẽ.

.........

Trong xe yên ắng một lúc, cuối cùng Châu Tĩnh cũng lên tiếng. Trả lời câu hỏi mà Thẩm Minh Hạo đã hỏi cô.

"Anh thừa biết thứ phụ nữ như tôi đâu còn nơi nào để đi, cái mạng nhỏ này là của Lục Vĩ Vương. Chết rồi vẫn là của Lục Vĩ Vương, tôi... làm sao dám phản bội anh ấy."

Vừa nói nước mắt lại rơi xuống, Châu Tĩnh đã đi đến đường bước cùng rồi. Cô còn biết rõ hơn... sớm muộn gì mình cũng sẽ chết. Là chết dưới tay Lục Vĩ Vương.