Mật Hôn Tám Phần Ngọt

Chương 3: Dạy hư trẻ con




Buổi chiều hôm sau, thành tích kiểm tra được thông báo, Nhan Tịch khẩn trương mà ngồi trước máy tính, chậm chạp không dám tra, đến cuối cùng vẫn là kêu Lâm Trạm vào, nhờ hắn giúp cô xem.

"Anh nói em như thế nào đột nhiên lại đến nhà anh, là biết chính mình thi không tốt đúng không?"

Lâm Trạm liếc mắt một cái nhìn ra tâm tư nhỏ của Nhan Tịch, nắm lấy con chuột, khom lưng nhìn về phía màn hình máy tính, điểm hạ "Xác nhận".

"Ngữ văn 109, toán học......"

"Xem trước đi, không cần đọc."

Lâm Trạm thở dài:

"Em chờ bị mắng đi."

"Là thi thật sự kém sao?" Nhan Tịch gục đầu xuống, sắp khóc.

Kỳ thật cô đã có dự cảm, nhưng chân chính đối mặt khi mất mát, vẫn là sẽ cảm thấy chống đỡ không được.

Nghe âm thanh cô khóc nứ nở, Lâm Trạm không dám trêu chọc cô nữa, thấp giọng cười nói:

"Lừa gạt em, kiểm tra làm rất khá."

"Toán học..... toán học được bao nhiêu điểm?"

"91."

So với dự đoán của Nhan Tịch, cô còn tưởng rằng không đạt tiêu chuẩn đâu.

Ngẩng đầu nhanh quét mắt qua thành tích, điểm tuyệt đối 750, cô đạt 658, tuy rằng không thể vào Cao trung tốt nhất kia, nhưng Nhị trung và Tam trung khẳng định không thành vấn đề.

Nhan Tịch mừng rỡ như điên, nói:

"Đêm nay em mời anh cùng dì dượng ăn cơm, chúc mừng chúc mừng."

"Em lấy tiền ở đâu?"

"Em có ngân khố nhỏ của riêng mình!"

Nhan Tịch nói xong liền gọi điện hỏi dì cùng dượng đêm nay có thể không, bọn họ một người thì vội vàng cứu người, một người khác thì bận chỉ trích nhân viên, thật là rất khó rút ra thời gian.

Quả nhiên, dì đêm nay muốn trực ca đêm, mà dượng cũng có xã giao chưa về, Nhan Tịch buồn bực đi vào phòng khách, đối Lâm Trạm buông tiếng thở dài:

"Chỉ có chúng ta đi ăn mừng thôi."

"Anh cùng em đi ra ngoài ăn cơm, em cũng không thể cùng anh uống rượu, còn không bằng ở nhà ăn mì gói."

"Anh có thể kêu anh Tạ Gia Diên uống cùng." Nhan Tịch theo bản năng buộc miệng thốt ra, ý thức được chính mình nói quá nhanh, lại bổ sung:

"Vừa lúc............... cảm tạ anh ấy thay anh cứu nguy."

"Được, vậy em đi gọi điện thoại cho cậu ấy đi." Lâm Trạm lười biếng, một bộ miệng lưỡi không sao cả, tìm ra dãy số Tạ Gia Diên, đem điện thoại đưa cho Nhan Tịch:

"Đi gọi đi."

Nhan Tịch đi đến ban công, trái tim nhỏ "Bùm bùm" khẩn trương đến kinh hoàng, cô do dự sau một lúc lâu mới đi ra ngoài, đang nghe thấy bên kia vang lên một tiếng "Bíp" trái tim dường như muốn phá tan lồng ngực mà nhảy ra.

"Anh, là em." Nhan Tịch cắn môi dưới, ngón tay quấn quanh sợi tóc, một vòng lại một vòng.

"Anh đêm nay có rảnh không? Em mời anh đi ăn một bữa cơm."

"Mới một ngày không gặp liền tưởng anh trai?"

Nhan Tịch nghe thấy câu nói hài hước, trong đầu như có pháo hoa ầm ầm nổ mạnh.

Tiệm lẩu tiếng người ồn ào, thời điểm khách nhiều nhất, đi vào còn phải đợi.

Nhan Tịch đi theo Lâm Trạm trước lại đây lấy đồ ăn, hai anh em ngồi ở trên ghế xếp hàng, bên cạnh thả một mâm hạt dưa, Nhan Tịch một cắn một bên cùng cô bạn tốt Lộ Y Y nhắn tin.

【Tớ cũng không biết có phải thích hay không, dù sao tớ liền đặc biệt muốn gặp anh ấy, nhưng vừa thấy anh ấy lại đặc biệt khẩn trương, thực không được tự nhiên.】

Nhan Tịch trộm liếc mắt nhìn Lâm Trạm, sợ bị hắn nhìn thấy nội dung, đang lúc hắn không chú ý, đánh chữ như bay xong gửi đi.

Cô cùng Lộ Y Y từ nhỏ khi bắt đầu đi học đã học chung một ban, hai người chơi như vậy nhiều năm, có tâm sự gì cũng đều chia sẻ cho nhau.

Nhan Tịch rối rắm không biết chính mình có phải hay không đối với Tạ Gia Diên động tâm, nói cho Lộ Y Y để cô ấy hỗ trợ phân tích một chút, kết quả Lộ Y Y gửi lại đây bốn chữ:

"Một trăm phần trăm."

Nhan Tịch giật tóc đuôi ngựa của mình, cảm giác thật đau đầu.

Tạ Gia Diên cùng tuổi với anh trai, chờ khi cô bằng tuổi anh, thì anh nên kết hôn đúng không? Hiện tại trong mắt anh cô chỉ là đứa nhỏ, nếu anh thật sự thích cô, phỏng chừng người khác sẽ coi anh như đồ biến thái.

Đương nhiên, bản thân Nhan Tịch cũng không có can đảm yêu sớm, huống chi cô nhỏ hơn anh vài tuổi.

"Này, em gái! Chúng ta lại gặp nhau."

Một giọng nói đột nhiên vang lên trên đầu Nhan Tịch, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó là anh trai cô gặp qua ở tiệm đồ nướng hôm đó, cũng là bạn học của anh trai cô.

Triệu Triết Hiên thấy Nhan Tịch ngạc nhiên, cười giải thích:

"Anh nghe lão Tạ nói cùng hai anh em các người ăn cơm, liền tự mình cùng lại đây, không nhiều thêm anh, phải không?"

"Đương nhiên không phải." Nhan Tịch vội vàng lắc đầu, đôi mắt nhìn bốn phía, vẫn luôn không nhìn thấy Tạ Gia Diên, nhịn không được hỏi:

"Cái kia anh ấy đâu?"

"Cậu ấy tìm vị trí dừng xe, kêu anh lên trước, nhiều khi phải đậu ở chỗ này quá khó khăn."

Nghe vậy, Nhan Tịch thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy tới thì tốt.

Khi Tạ Gia Diên tới, đúng lúc bọn họ đi vào, anh kéo bím tóc Nhan Tịch từ phía sau, đưa cho cô một ly nước dưa hấu:

"Cái này không dễ tăng cân."

Lâm Trạm thấy hắn chỉ mua một ly, hồ nghi mà nheo mắt lại:

"Cậu đối với em gái tớ tốt như vậy, không phải là muốn đánh chủ ý lên em ấy đó chứ?"

Tạ Gia Diên thấp giọng cười:

"Kia cũng là nhóc con không chê tớ già là được."

"Tớ nghĩ nhóc con lớn lên thích soái ca, không quan trọng già hay không già, cậu nói có phải không?"

Nhan Tịch nghe được lời này chột dạ, đoạt ở Tạ Gia Diên phía trước nói:

"Làm thế nào anh nghĩ ai cũng có dụng tâm kín đáo? Nếu là anh cũng đối tốt với em như vậy, em cũng có thể cười trong mơ."

"Chỉ đùa chút thôi, anh thấy em thật kích động." Lam Trạm lôi kéo Nhan Tịch ngồi xuống, cô vừa vặn ngồi đối diện với Tạ Gia Diên.

"Em gái, em gọi món đi." Triệu Triết Hiên đặt thực đơn trước mặt Nhan Tịch, hỏi tiếp Tạ Gia Diên.

"Ngày mai là ngày nghỉ, cậu sao chưa dọn đi? Dì ký túc xá muốn dọn dẹp sớm đi."

"Chủ nhà nói còn không có thu nhập tốt." Tạ Gia Diên nghịch cái khui bia trên bàn.

"Thật sự không được liền đi khách sạn chắp vá mấy ngày."

"Đi khách sạn cái gì? Nhà tớ lầu hai còn có phòng trống, có thể ở."

Nhà Lâm Trạm là căn hộ thông tầng, lầu hai có hai gian phòng cho khách, bình thường đều để đó không dùng, Nhan Tịch tới đây cũng là ở lầu một.

Tạ Gia Diên cười nhạt câu môi dưới, nhìn phía Nhan Tịch:

"Cậu không sợ dẫn sói vào nhà sao? Không sợ tớ đánh chủ ý lên em gái cậu?"

"Ở dưới mí mắt tớ cậu có thể làm gì?" Lâm trạm khinh thương mà cắn môi dưới.

Nếu Tạ Gia Diên thật sự có thể triwr thành em rể hắn, thì em gái hắn có nhiều mị lực và bản lĩnh, ngẫm lại hắn theo Nhan Tịch quản gọi hắn "Ca" liền thoải mái.

Nhan Tịch, nhân vật trung tâm của chủ đề, đang nghiên cứu thực đơn một cách nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý đến những gì bọn họ nói.

Cô muốn ăn mao bụng, tôm trượt, thịt bò luột, cô móc từng cái một, lông mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc, Tạ Gia Diên nhẹ kéo khóe môi.

Thực sự chính là một đứa trẻ.

Dưới đáy nồi lẩu được dọn sẵn các nguyên liệu, nhìn thấy sầu sôi sùng sục, Lâm Trạm nghiêm khắc hỏi Nhan Tịch:

"Em chắc chắn có thể ăn cay?"

"Trên đó viết nồi đặc biệt, em cũng không biết cay như vậy!"

Nhan Tịch ủy khuất mà than thở, thật ra cô cũng có thể ăn cay, nhưng ăn xong sẽ đau dạ dày.

"Nếu ăn đồ cay không được thì để phục vụ bưng một nồi canh suông lên." Triệu Triết Viễn nói, nhìn Tạ Gia Diên.

"Tôi nhớ không nhầm cậu cũng không ăn đồ cay đúng không?"

"Anh cùng nhóc con ăn canh suông đi."

Nhan Tịch vốn dĩ muốn nói rằng cô muốn thứ gì đó cay cay, nhưng khi nghe Tạ Gia Diên nói vậy, ngay lập tức cảm thấy canh suông cũng khá ngon.

Dưới bàn có một cái bếp lò, hai nồi canh suông được mang lên, đặt trước mặt Nhan Tịch và Tạ Gia Diên.

Trước khi ăn cơm, Lâm Trạm nâng cái ly lên và nói:

"Hôm nay là ngày trọng đại em gái tớ thi đỗ vào trường cấp ba, nhóc con làm kiểm tra cũng không tệ lắm, có thể đỗ vào trường trung học trọng điểm của thành phố, chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng."

"Được, cậu như thế nào không nói sớm, tớ chưa chuẩn bị quà cho em gái chúng ta." Triệu Triết Hiên nâng ly "Hôm nay tớ mời em ấy, ai cũng đừng tranh."

Tạ Gia Diên rũ mắt nhìn mặt bàn, không biết suy nghĩ cái gì, qua một lát mới chậm rãi mở miệng nói:

"Thiếu em một món quà, anh sẽ bù sau."

Nhan Tịch xấu hổ, vội vàng thu tay nói:

"Không cần, em nhận nó ở trong lòng."

"Được rồi, cậu ấy muốn đưa liền đưa, nhanh ăn mao bụng của em đi." Lâm Trạm gắp cho cô vài miếng.

"Bắt đầu từ ngày mai, xem trước nội dung cấp ba, ba mẹ em kêu anh phụ trách chỉ đạo và giám sát."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Tịch trầm xuống:

"Anh tốt xấu gì cũng phải đợi em ăn xong cái nồi lẩu này rồi nói."

Cô một chút tâm tình cũng chưa có.

Thấy cô bĩu môi không vui, bộ dáng muốn phát tiết cảm xúc nhưng không có chỗ nào phát tiết, Tạ Gia Diên nhướng mày hỏi:

"Em không muốn học nhiều như vậy sao?"

"Không phải." Nhan Tịch lắc đầu, không nghĩ cho anh một ấn tượng xấu.

"Em vừa mới leo ra khỏi luyện ngục của kỳ tuyển sinh trung học, mấy ngày nay còn chưa được thả lỏng, không nghĩ tiếp theo lại nhảy vào hố thi đại học."

"Vậy chơi nhiều một đoạn thời gian, dù sao........" Tạ Gia Diên tầm mắt rơi xuống trên người Lâm Trạm

"Anh của em sẽ che chở giúp em."

"Này, cậu đây không phải là dạy hư trẻ con sao? Tớ cũng sẽ không đồng ý."

Nhan Tịch giả bộ chính mình thương tâm thở dài:

"Vì cái gì anh là anh họ của em? Một chút cũng không hiểu thông cảm cho khó khăn của em gái."

Cái trán Lâm Trạm trượt xuống ba vạch đen, Tạ Gia Diên này phúc hắc gia hỏa, khiến hắn trở thành người anh tốt.

"Được, anh sẽ che cho em." Sau khi nghiến răng nghiến lợi, hắn hung hăng trừng Tạ Gia Diên.

Nụ cười của người khởi xướng chứa đựng một chút đắc ý, còn nâng ly rượu nói:

"Tớ kính cậu ly này là chúc mừng người anh trai tốt."

Triệu Triết Hiên vẫn xem cuộc chiến giữa hai người, đột nhiên nói:

"Sao tớ cảm thấy hai người các cậu giống như anh trai đang nói chuyện với em rể vậy?"

Lời còn chưa dứt, Tạ Gia Diên một cái liếc mắt lạnh băng quét về phía hắn.

Triệu Triết Hiên vội vàng câm miệng, uống một ngụm rượu rồi nói sang chuyện khác hỏi Lâm Trạm:

"Cậu cùng Ninh Nghiên thế nào? Cô ấy còn chưa đáp ứng cùng cậu ở bên nhau sao?"

"Không." Lâm Trạm ra vẻ tiêu sái.

"Con gái sao? Khẳng định là muốn rụt rè một chút."

"Cô ấy là không phải đem cậu thành lốp xe dự phòng đi?" Triệu Triết Hiên thổn thức nói, khiến Lâm Trạm không vui.

"Cậu mẹ nó nói cái quái gì đấy?"

"Cậu đừng nong giận, tớ chính là thấy cậu vì cô ấy làm nhiều việc như vậy, cô ấy còn chậm chạp không tỏ thái độ, chỉ để cậu chiến đấu thôi."

Nhan Tịch nghe được lồ này, cũng tỏ vẻ đồng ý nói:

"Anh, anh cần phải soi gương thật kỹ."

"Tại sao?"

"Xem có đèn xanh trên đầu anh không."

Triệu Triết Hiên xì một tiếng cười.

"Người ta là bạn trai bạn gái mới nói trên đầu có đèn xanh, cậu ta tư cách cũng không có."

"Cậu mẹ nó........" Lâm Trạm thực khó chịu "Câm miệng."

"Như vậy thật hung dữ, đừng dọa đến nhóc con." Tạ Gia Diên trắng trợn táo bạo mà che chở Nhan Tịch.

Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, rõ ràng sắc bén làm cho người ta kinh hãi, nhưng lại khiến tim cô đập nhanh hơn.

Nhan Tịch cảm thấy mặt nóng bừng bừng, cũng không biết là nóng hay thẹn thùng.