Mất Hồn Ca Từ

Chương 8




Đào Từ tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong phòng của Qua Duệ, trước đây mỗi ngày đều giúp anh quét dọn, cậu đối với phòng Qua Duệ đã quen thuộc đến mức có một vết xước trên sàn nhà đều rõ ràng. Mỗi lần đi vào căn phòng này, cậu đều muốn nằm trên chiếc giường trải chăn màu cà một chút, cuối cùng dưới sự kiềm chế của lý trí, cậu chống lại sự thôi thúc và không vượt qua quá giới hạn.

Bây giờ, cậu đang nằm trên chiếc giường mà cậu đã mơ ước không biết bao nhiêu lần!

Hơn nữa, mà xem tình hình hẳn là nằm cả đêm!

Sau cơn sung sướng, sự tỉnh táo của cậu dần trở nên rõ ràng và cuối cùng cậu cũng nhớ ra chuyện gì đang xảy ra. Cậu say khướt trong quán của Trình Kính Nguyên, sau đó Qua Duệ đến đón cậu. Cậu lôi anh ra để lầm bầm và nói rất nhiều điều vô nghĩa. Cậu quay trở lại nhà của Qua Duệ. Cậu vẫn không chịu buông tha và đeo bám Qua Duệ. Qua Duệ không kìm được nên đưa cậu về phòng ngủ... Về sau...

Chuyện gì đã xảy ra?! Cậu không thể nhớ được!

Những hình ảnh mà cậu nhớ được cũng đủ làm Đào Từ hoảng sợ, bật dậy rên rỉ, chợt nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, hình như là tiếng mở cửa. Cậu vội vàng một lần nữa nằm xong, xấu hổ cầm chăn mền che mặt giả ngủ.

Qua Duệ bước đến bên giường, nhìn cái bọc nhỏ căng phồng dưới chăn bông, cười khẽ cười nói: "Anh đi ra ngoài, em dậy ăn sáng đi."

Đào Từ tiếp tục giả vờ ngủ.

Quả Duệ lại nói: " Sau này em không được tùy tiện uống rượu... Cũng không tới quán của Trình Kính Nguyên nữa, không thích hợp với em."

Đào Từ duỗi chân nắm lấy chăn bông, lộ ra trán cùng ánh mắt căng thẳng nhìn Qua Duệ, nói nhỏ: "Xin lỗi, em không phải cố ý gây phiền toái cho anh..."

"Không sao đâu." Qua Duệ mỉm cười.

"Em không làm điều gì xấu hổ, đúng không?" Đào Từ chớp mắt hỏi.

Qua Duệ ánh mắt lóe lên, lại cười cười, "Không có."

Đào Từ không tin, còn muốn hỏi lại, thấy Qua Duệ lại đang nhìn đồng hồ, đành phải nhượng bộ thúc giục: "Anh mau đi ra ngoài đi, bằng không lại muộn mất."

"Được rồi, nhớ ăn sáng."

Trên thực tế, bây giờ đã gần mười hai giờ, và đó không phải là bữa sáng mà là bữa trưa.

Trên bàn có hai món nóng và một món canh, nhìn sơ qua có thể biết đây là từ nhà hàng Quảng Đông, nơi Qua Duệ thường mang Đào Từ đến, anh biết Đào Từ không thích mùi vị của đầu bếp ở nhà, vì vậy đã giúp cậu gọi món mang về, món canh là canh đặc biệt giải rượu.

Đào Từ uống xong, lập tức cảm thấy trên người cùng trong lòng đều ấm áp, bởi vì tâm tình tốt, cơn đau đầu sau khi say rượu cũng thuyên giảm hẳn.

Sau khi ăn trưa một cách say sưa, cậu lái chiếc xe mà Qua Duệ đã đưa cho cậu.

Qua Duệ thích sưu tập ô tô. Trong gara khổng lồ có hơn chục chiếc ô tô với nhiều nhãn hiệu và kiểu dáng khác nhau. Chiếc xe mà anh đưa cho Đào Từ lái là loại thấp nhất và kiểu dáng đơn giản nhất. Ban đầu Đào Từ không muốn, nhưng tiểu khu ở đây là khu nhà giàu có nổi tiếng, mọi gia đình đều sử dụng ô tô để đi ra khỏi nhà và cậu phải đi bộ một quãng đường dài mới tìm được trạm xe buýt.

Để không làm mất nhiều thời gian như vậy, Đào Từ đã phải nhờ đến chiếc xe này.

Cậu đăng ký một lớp học tại một trường dạy nấu ăn gần cộng đồng và lái xe đi học nấu ăn vào mỗi buổi chiều. Trước đây, cậu cảm thấy rằng mình đã đọc quá nhiều sách và quá tốn kém để trở thành một đầu bếp. Bây giờ cậu không nghĩ như vậy nữa.

Hiện tại cậu không có hứng thú với bất cứ công việc gì, chỉ muốn một mình làm đầu bếp cho Qua Duệ, chuẩn bị ba bữa cơm cho anh mỗi ngày. Người ta nói rằng để lấy được trái tim của người đàn ông thì phải đi qua con đường bao tử. Cậu không hy vọng Qua Duệ sẽ vì cậu làm món ăn ngon mà thích cậu, chỉ cần anh hài lòng với món ăn của mình thì cậu cũng sẽ rất vui.

Đào Từ tuy đã lấy được bằng lái xe mấy năm, nhưng trước đây bản thân cũng không có ô tô, tại toà án rất ít khi có cơ hội lái xe, cho nên kỹ năng lái xe của cậu cũng không thành thạo lắm. Mỗi lần lái xe đi ra ngoài đều cẩn thận, nhấc lên mười hai phần tinh thần chỉ sợ xảy ra chuyện.

Tục ngữ nói, sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Hôm nay chẳng qua là đang nghĩ tới Qua Duệ vừa đi được một đoạn thì quả nhiên đụng phải một chiếc Lexus màu bạc, dưới tác động của quán tính, thân thể nghiêng về phía trước, đầu cậu đập mạnh vào tay lái.

Che lấy cái trán nhất thời sưng tấy cùng đau nhức, não Đào Từ ngây người một hồi, mới run rẩy cởi dây an toàn, đẩy cửa xe.

Chủ nhân của chiếc Lexus cũng xuống xe, hùng hổ đi tới.

Đào Từ chưa nhìn rõ tướng mạo của người này, bận quá cúi xuống xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi..."

Người đàn ông sững sờ một lúc, anh ta ngập ngừng gọi tên cậu, " Đào Từ?"

Đào Từ ngẩng đầu nghi vấn, kinh ngạc nhìn đối phương, " Thẩm học trưởng?"

Vị Thẩm học trưởng này tên là Thẩm Quang Diệp, là cựu sinh viên cùng ngành với Đào Từ của trường đại học C. Họ học cùng khoa, Thẩm Quang Diệp hơn Đào Từ hai lớp, ký túc xá lầu trên lầu dưới, ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhau. Thẩm Quang Diệp cao ráo, đẹp trai, khiêm tốn, nhã nhặn, rất có tiếng, luôn chăm sóc Đào Từ rất tốt, hai người có quan hệ tốt, chỉ là sau khi Thẩm Quang Diệp tốt nghiệp đến thành phố khác làm luật sư thì cậu dần mất liên lạc.

"Ha Ha, làm sao lại trùng hợp như vậy?"

Thẩm Quang Diệp thả lỏng vẻ mặt, vui vẻ cười nói.

Đào Từ lúng túng nhìn hắn, sau đó nhìn về phía chiếc xe có gương chiếu hậu bị chính xe của mình phía sau hất văng, "Học trưởng, thực xin lỗi, tôi nhất định sẽ bồi thường mọi tổn thất cho anh......"

Thẩm Quang Diệp hờ hững xua tay, " Chuyện nhỏ, đừng để trong lòng không cần bồi thường"

"Như vậy sao được..."

"Tại sao không?" Thẩm Quang Diệp cố ý cúi mặt, "Không nghe lời học trưởng nói sao? Hay là cậu cho rằng tôi là loại người tính toán chi li với bạn bè?

Hắn nói như vậy, Đào Từ cũng không có bồi thường, trong lòng vẫn là có chút ái ngại, "Học trưởng, anh không có bị thương đúng không?"

"Không, còn cậu thì sao?"

"Tôi không sao." Đào Từ suy nghĩ một chút nói: "Học trưởng, anh muốn đi đâu vậy? Tôi đưa anh đi."

Thẩm Quang Diệp chớp mắt, nhìn phía trước đầu xe của mình bị đụng có chút dẹp, "Cậu có chắc là có thể đưa tôi đi không?"

Đào Từ cũng mới phản ứng được, gãi đầu nói: "Tôi đón taxi đưa anh đi."

Thẩm Quang Diệp cười lớn, giống như hồi còn học đại học, hắn thường vỗ vai đàn em, "Quên đi, tôi không vội. Sao chúng ta không tìm một chỗ uống trà nói chuyện đi.."

"Vâng."

Đào Từ gọi điện đến trường dạy nấu ăn xin nghỉ, sau đó gọi công ty sửa xe đến kéo xe, sau đó cùng Thẩm Quang Diệp lên xe taxi.

Thẩm Quang Diệp khó hiểu nói: "Cậu không phải làm việc trong toà án sao? Làm sao lại đi học nấu ăn?"

Đào Từ kiên nhẫn kể cho hắn nghe chuyện của mình mấy tháng qua, chỉ viết thư cho Qua Duệ và anh đi Maldives đón cậu về nhà mà không hề nhắc đến.

"Cho nên, hiện tại cậu đang làm trợ lý riêng trong nhà của một người bạn rất giàu có?" Thẩm Quang Diệp kết luận.

Đào Từ gật đầu, "Uh, gần như thế..."

"Hoang đường!" Vẻ mặt Thẩm Quang Diệp trở nên nghiêm túc. "Sao cậu không tái thi tuyển công chức hay trở thành luật sư? Trợ lý cá nhân, nghe hay đấy...Tôi nghĩ bạn của cậu chỉ dùng cậu như một người hầu để sai việc... "

"Đừng nói như vậy." Đào Từ cúi đầu nói từng chữ, "Anh hoàn toàn không biết anh ấy, xin đừng nói như vậy về anh ấy."

"Xin lỗi, tôi không cố ý châm ngòi ly gián... Tôi nghĩ cậu ta thực sự tốt bụng..." Thẩm Quang Diệp thở dài, "Nhưng Đào Từ, cậu không thể ở nhà bạn mình như vậy cả đời đúng không? Cậu vẫn còn trẻ cũng nên vui vẻ trở lại, nếu cậu muốn vào công ty luật, tôi có thể giúp cậu giới thiệu... "

Đào Từ lắc đầu, "Tôi không muốn đi, tôi hiện tại chỉ có hứng thú nấu ăn."

Thẩm Quang Diệp bất lực ôm trán, không biết thuyết phục như thế nào, linh cảm chợt lóe lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đào Từ hung hăng hỏi: "Bạn của cậu... là một người phụ nữ giàu có sao?"

Khóe miệng Đào Từ giật giật, "Không phải..."

"Không sao, không sao..." Thẩm Quang Diệp vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Tôi cứ nói, tính tình của cậu làm sao có thể cam tâm ăn cơm bao*..."

*Là trai bao á*

Ăn cơm bao...Trí tưởng tượng này thật là phong phú...

Đào Từ không nói nên lời và nhìn lên bầu trời.

Để không cho hắn tiếp tục suy nghĩ lung tung, cậu chủ động hỏi Thẩm Quang Diệp tình hình hiện tại, "Nhân tiện, học trưởng sao anh lại ở đây? Anh đi công tác à?"

"Không, tôi đã đổi văn phòng, sau này tôi sẽ làm việc ở đây." Thẩm Quang Diệp nói, lấy trong cặp ra một tấm danh thiếp có mùi nước hoa đưa cho cậu xem.

Đào Từ nhìn dòng chữ "Công ty luật Triệu Vương Thẩm" trên danh thiếp, thản nhiên hỏi: "Học Trưởng, anh sẽ không phải là một trong những đối tác?"

Thẩm Quang Diệp cười cười, không nói gì.

Đào Từ tròn mắt ngạc nhiên, "Học trưởng, anh bắt đầu hợp tác với ai đó khi mới hai mươi bảy tuổi, thật lợi hại!"

"Không có gì tuyệt vời cả, đều là do bạn bè hỗ trợ." Thẩm Quang Diệp nói, "Triệu ca và Vương ca, chắc cậu đều biết, đều là người của trường chúng ta."

Đào Từ phản ứng đầu tiên chính là hai vị luật học nổi tiếng nhất cuồng nhân*, "Triệu Tử Dương cùng Vương Thần?"

*cuồng nhân: như người điên*

"Đúng vậy." Thẩm Quang Diệp nhìn thấy Đào Từ hâm mộ, lại nắm lấy cơ hội thuyết phục, "Có muốn đến văn phòng của chúng tôi không?

Đào Từ vẫn lắc đầu, "Học trưởng, cảm ơn anh nhưng tôi thật sự không muốn làm luật sư, tính tình không thích hợp..."

Khi rời khỏi quán trà, Thẩm Quang Diệp nói: "Nghĩ lại đi nếu đổi ý thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

Đào Từ không phải là người bất cẩn, cậu biết hắn thật sự suy nghĩ đến mình, "Được rồi, cám ơn học trưởng."

"Cho dù không thay đổi ý định, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, ra ngoài ăn cơm hay gì đó." Thẩm Quang Diệp nói thêm.

"Vâng."

Qua Duệ buổi tối sẽ về nhà, Đào Từ cũng không vội trở về, tiễn Thẩm Quang Diệp đi ngay lối vào quán trà.

Thẩm Quang Diệp lên xe, kéo cửa sổ xuống, lặng lẽ nhìn cậu vài giây, thì thào nói: " Đào Từ, rất vui được gặp lại cậu."

Ánh mắt và giọng điệu của hắn khiến Đào Từ cảm thấy có chút là lạ, nhưng không biết kỳ lạ ở chỗ nào cũng không cần suy nghĩ nhiều, cậu cười đáp lại, "Tôi cũng rất vui khi được gặp lại học trưởng..."

Buổi tối, Qua Duệ nghe được Đào Từ có chút tai nạn xe nhỏ, trên dưới kiểm tra thân thể của cậu "Có bị thương không?"

Đào Từ đỏ mặt đẩy anh ra, "Không có, nhưng là xe bị đụng..."

"Không sao, em không sao là tốt rồi." Qua Duệ thở phào nhẹ nhõm.

Qua Duệ lo lắng cho bản thân cậu làm Đào Từ rất vui, nhưng cậu cảm thấy hơi buồn khi nghĩ rằng buổi hòa nhạc toàn cầu của anh sẽ sớm bắt đầu.

Điểm dừng chân đầu tiên của concert là ven biển thành phố K. Ngày ca hát đang đến gần, công ty gấp rút quảng bá, Qua Duệ dạo này rất bận rộn có rất nhiều thông báo và hoạt động tiếp theo trong tương lai. Gần một hai tháng nay anh như người bay trên không, anh không có thời gian về nhà.

Trên bàn trà có một đặt tờ hành trình, Đào Từ nhìn thoáng qua hỏi: "Ngày nào đi K thành?"

"ngày kia."

"Sớm như vậy...không phải còn nửa tháng nữa sao?"

"Muốn đến trước để làm quen với địa điểm, và luyện tập với ban nhạc và các vũ công tiến hành luyện tập."

"Ồ..." Đào Từ lại nhìn lướt qua lịch trình, vẻ mặt không giấu được mất mát, Qua Duệ không về nhà, gặp anh cũng không tiện, bọn họ có thể một hai tháng không gặp nhau.

"Có muốn đi cùng anh không?" Qua Duệ cười hỏi.

"Gì cơ?" Đào Từ ngạc nhiên nhìn anh.

"Anh vẫn còn thiếu một trợ lý đi cùng để giúp anh lo bữa ăn..."

Qua Duệ còn chưa nói xong, Đào Từ nóng lòng trả lời: "Em làm, em làm!"

"Vậy ngày mai em chuẩn bị hành lý đi." Qua Duệ tinh nghịch xoa bóp mặt của cậu, anh lên lầu tắm rửa xong chưa kịp phản ứng, vừa đi lên hai bước lại đột nhiên quay người lại, "Chẳng qua, lương không có gấp đôi đâu... "

"Không quan trọng, không thành vấn đề..." Đào Từ quan tâm tiền lương đâu, chỉ cần Qua Duệ có thể cho cậu đi theo, cậu không quan tâm cái gì nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Thời tiết trở nên lạnh quá. > _ <