Mất Hồn Ca Từ

Chương 4




Sau khi dùng hết một trăm tệ cuối cùng, Đào Từ sắp sụp đổ, cậu phải làm sao đây? Không phải cậu bị ung thư mà giờ chết đói sao?

Cuối cùng khi bình tĩnh lại, cậu mới nhớ ra mình có thể sử dụng pháp luật hợp pháp để bảo vệ quyền lợi của mình và định gọi điện cho hai bệnh viện đã chẩn đoán nhầm để yêu cầu bồi thường, nhưng điện thoại di động của cậu lại bị kẻ trộm lấy mất.

Đào Từ ngồi trên bờ biển đối với biển rộng mà cười khổ, có lẽ cậu không nên gọi là Đào Từ mà là Đào xui xẻo.

Có ai xui xẻo hơn cậu không?

Ồ, đúng, đúng, có vị kia thật sự bị ung thư gan, Đào tiên sinh.

Sau vài phút lặng lẽ tưởng nhớ ông, Đào Từ sôi nổi trở lại. Chẳng phải chỉ là không có một xu dính túi sao? Chỉ cần kiếm tiền là được rồi. Cậu có tay chân, có sức khỏe, sợ không kiếm được tiền mua tiền vé máy bay trở về Trung Quốc ư?

Cậu bắt đầu cố gắng tìm việc làm, nhưng hộ chiếu của cậu sắp hết hạn và khu vực địa phương không cho phép khách du lịch tham gia vào bất kỳ ngành nghề nào.

Sau khi đói được một ngày, cậu lại trên bờ vực suy sụp.

Ngay khi cậu đang phân vân không biết có nên vay một số tiền từ người chủ người Hoa mở quán trà hay không, cậu nghe thấy một vài nhân viên trong quán đang thảo luận về một ngôi sao lớn đến từ Trung Quốc bằng tiếng Anh.

"Người đàn ông Trung Quốc quyến rũ, hình như anh ta đã đến đây vài năm trước..."

"Lần này cũng đến quay cho MV à?"

"Tôi không biết, hẳn là, luôn không có khả năng mở ra một buổi hòa nhạc..."

"Nhân tiện, họ của anh ấy là gì?"

" Để tôi nghĩ lại a..."

"A, mau nhìn TV, là anh ấy!"

Đào Từ kinh ngạc nhìn TV trong tiệm, thấy Qua Duệ bước ra khỏi sân bay trong bộ vest đen có vệ sĩ đi cùng với Đại Hắc Siêu, các phóng viên nghe tin cũng vội vàng đến phỏng vấn anh.

Qua Duệ có vẻ rất mệt mỏi, môi hơi tái nhợt, bất kể đám phóng viên hỏi gì, anh ấy không nói một lời.

Cho đến khi một phóng viên hỏi anh ấy liệu anh đến lần này vì công việc hay kỳ nghỉ.

Cuối cùng anh cũng tháo kính râm đen xuống và nhàn nhạt đáp: " Tôi đến tìm một người bạn."

" Người bạn?"

Quả Duệ nhìn lên máy quay phim, đột nhiên nhếch lên khóe miệng cười, dùng tiếng Trung tiêu chuẩn nói: "Bạn học Đào, tôi tới đây tìm cậu. Không biết tại sao tôi không liên lạc được di động của cậu. Nếu nhìn thấy tin tức này thì hãy liên hệ với tôi ngay nhé. "

Bảng tin đã kết thúc, và tiếp theo là thời gian nghỉ quảng cáo.

Nhân viên cửa tiệm tất cả bọn họ phân công nhau bận rộn làm việc riêng, ông chủ bước ra thì thấy Đào Từ đang nhìn vào TV với bộ dạng ngốc nghếch, cảm thấy kỳ lạ, anh ta hét lên hai tiếng cậu cũng không đáp, không kìm được giơ tay trước mặt Đào Từ. Anh ta lắc lư và hỏi cậu với tiếng Trung cáu kỉnh: " Cậu bị sao vậy? gặp tà rồi à?"

Đào Từ quay đầu lại, ánh mắt vẫn còn ngốc trệ hoảng hốt, "Bây giờ em đang mơ... anh nhéo em một cái được không?"

Ông chủ do dự nhéo cánh tay cậu, Đào Từ không phản ứng lại, anh lại nhanh chóng nhéo thêm lần nữa.

"A, đau quá--"

Đào Từ xuất thần, đây không phải là nằm mơ, Qua Duệ thật sự tìm đến cậu!

Nhưng tại sao?

Anh nhìn thấy lá thư cậu viết cho anh ư, anh tưởng cậu sắp chết rồi nên có thông cảm cho cậu sao?

Nhưng mà, hiện tại cậu đã không sao… Nếu Qua Duệ biết sự thật, anh ấy có nghĩ là mình đang nói dối không?

Cậu lo lắng rời khỏi quán trà, dùng chút tiền cuối cùng bắt xe đến khách sạn Qilin, theo tin tức, Qua Duệ đang ở khách sạn đó, đại sảnh khách sạn tráng lệ, có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn Qua Duệ và người hâm mộ đã nghe thấy mà đến.

Đào Từ đã từng đến các buổi hòa nhạc N của Quả Duệ, tham gia rất nhiều câu lạc bộ ca khúc của anh và ký tặng album cùng các hoạt động khác, cho nên cậu đã quá quen với loại trận chiến này, nhưng không biết làm thế nào để tìm ra số phòng của Qua Duệ.

Cậu đang lo lắng trong góc, đột nhiên có một thanh niên tóc đen, da vàng nghi là đồng hương đi tới, nhìn chăm chú vào mặt cậu một hồi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên trán lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng tìm được người..."

Đào Từ nhìn hắn đầy nghi hoặc.

“Xin chào, cậu là Đào Từ?” Người đàn ông cười, duỗi tay ra. “Tôi là người đại diện của Qua Duệ, Thường Dục."

"Xin chào..." Đào Từ kích động đến thân thể cùng giọng nói đều phát run, "Anh đang tìm tôi sao?"

"Vâng, Qua Duệ đang đợi cậu, mời đi theo tôi."

Thang máy VIP chậm rãi đi lên, Đào Từ lắp ba lắp bắp mở miệng, "Xin lỗi, tôi muốn hỏi..."

Thường Dục dịu dàng nói: "Đừng khách sáo, muốn biết cái gì thì cứ hỏi."

“Qua Duệ thật sự đặc biệt đi một chuyến tìm tôi ư?” Đào Từ căng thẳng hỏi.

Thường Dục bật cười, "Câu này cậu không dễ trả lời, nếu không cậu cứ tự mình hỏi Qua Duệ đi."

Đúng lúc này, đinh một tiếng, đã đến lầu của Qua Duệ.

Thường Dục không ra khỏi thang máy, ấn nút mở cửa, nói với Đào Từ: "Cậu ấy ở phòng 1981."

"Này..." Thường Dục mặt rất nhanh liền biến mất sau cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại, Đào Từ cũng không kịp gọi hắn.

Hành lang dài rất yên tĩnh, đèn tường xung quanh tỏa ánh sáng vàng ấm áp, sàn nhà trải thảm cao cấp, khi đi lại cũng không có tiếng động, 1975, 1977, 1979... chẳng bao lâu sẽ là 1981, nhịp tim Đào Từ càng ngày càng nhanh, lại có thêm cảm giác như mộng ảo.

Khi đến cửa phòng, cậu hít thở sâu một hơi trước khi bấm chuông cửa.

Chỉ sau hai hồi chuông, Qua Duệ ra mở cửa.

Anh dường như vừa từ phòng tắm đi ra, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, buộc hờ hững quanh eo, mở ra phía trước, lộ ra một vùng da thịt mịn màng và săn chắc, mái tóc đen hơi dài ướt sũng ở trên cổ, những giọt nước chảy dài từ má xuống cằm, lướt qua rồi xuống cổ.

Đào Từ không ngờ ngay khi vừa gặp nhau đã bắt gặp một cảnh đẹp như vậy.

Cậu bất giác nuốt nước bọt, mặt bỗng nóng bừng, hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, sợ hãi không dám nhìn vào mắt anh.

Qua Duệ khẽ cười, thu cổ áo choàng tắm, "Vào đi."

Đào Từ lắng đi theo anh, căn phòng tổng thống này được trang hoàng lộng lẫy, Qua Duệ không kéo rèm cửa, bên cửa sổ là cảnh đẹp bên bờ biển về đêm, trong nhà còn yên tĩnh hơn cả hành lang.

Đào Từ đập vào giữa phòng, Qua Duệ không nói gì, cậu không biết nên ngồi ở đâu.

Qua Duệ ngồi xuống ghế sô pha da nâu, ngẩng đầu nhìn thấy cậu cười như vậy, vỗ vỗ về phía anh nói: "Lại đây."

Đào Từ ngoan ngoãn bước tới.

Sau khi ngồi xuống, Qua Duệ chỉ vào một chiếc khăn tắm lớn màu trắng nói: "Em có thể lau tóc cho anh được không?"

Có thể hay không.....

Nghe được anh dùng giọng nói khách khí nhu hoà như vậy nói chuyện với mình, Đào Từ quả thực có loại cảm giác sung sướng, "Được ạ..."

Đào Từ chân trái gác trên mặt đất, chân phải quỳ trên sô pha, cẩn thận dùng khăn lau tóc cho Qua Duệ, vì sợ mình làm đau anh.

Sau một hồi im lặng, Qua Duệ thì thào: "Nghe nói em không còn người thân nữa, nên ở đây một mình suốt thời gian qua sao?"

Đào Từ sửng sốt một chút.

Quả Duệ nhìn lại cậu, "hẳn là rất sợ hãi đúng không?"

Đào Từ nhớ lại nỗi tuyệt vọng trước đây, và lặng lẽ gật đầu.

Qua Duệ đột nhiên kéo cậu vào lòng, ôm lấy cậu, "Anh biết nhiều bác sĩ, sẽ có cách cứu chữa cho em, không sao đâu, đừng sợ..."

Ngửi thấy luồng khí vừa quen thuộc vừa xa lạ trên người anh, khuôn mặt Đào Từ đỏ bừng, kinh ngạc há to miệng, giọng nói lại bắt đầu run lên vì kích động, "Cái kia... anh thấy email em viết cho anh, nên mới đặc biệt đến đây tìm em sao."

"Ừm."

"Làm sao anh tìm được nơi này?"

"Đồng nghiệp của em nói rằng anh ấy đã nhận được một món quà từ Maldives..."

Dù rất không muốn rời khỏi vòng tay rộng rãi ấm áp này, Đào Từ không muốn Qua Duệ nghĩ mình thật sự mắc bệnh ung thư và lo lắng cho mình, cậu kể chuyện chẩn đoán nhầm lẫn của hai bệnh viện, Qua Duệ một mặt kinh ngạc, thật lâu không nói gì.

Đào Từ lo lắng giải thích, "Em không phải cố ý chọc anh đâu, giấy chẩn đoán đã bị em xé nát. Nếu anh không tin em, sau khi về nước, chúng ta có thể đến hai bệnh viện đó đối chất..."

Sau khi trở về nước.....

Đào Từ đột nhiên nhớ tới sự thật phũ phàng là mình còn không có tiền mua vé máy bay, do dự một hồi, uể oải nói với Qua Duệ: "Em đã tiêu hết tiền tiết kiệm rồi. Anh có thể cho em mượn một ít tiền để mua vé máy bay được không ạ? Sau khi về nước em nhất định sẽ trả lại cho anh.... "

Quả Duệ rốt cục định thần lại, vẻ mặt vẫn có chút không thể tin được, "Ý của em là, em không có bị ung thư gan. Bệnh viện làm chẩn đoán sai sao?"

"Ưm..." Đào Từ trong lòng bất ổn, sợ anh hiểu lầm, lại lo lắng giải thích, "Em thật sự không có ý lừa anh, anh đừng tức giận..."

Qua Duệ lại đột ngột ôm lấy cậu, vòng tay ôm chặt lấy vai và eo cậu như muốn cọ vào người cậu.

Cảm giác được anh đang phát run, Đào Từ rất là bối rối, không hiểu anh xảy ra chuyện gì, "Qua Duệ..."

Qua Duệ nói nhỏ: "Em không bệnh, anh rất vui..."

Trái tim Đào Từ bỗng rung động, sống mũi chua xót, cậu chưa từng mơ thấy trên đời này sẽ có người quan tâm đến sống chết của mình, hơn nữa còn là người mà cậu thích nhất.

Cậu không biết tại sao Qua Duệ lại đối với mình đặc biệt như vậy, nhưng có thể được anh ôm ấp thân mật như vậy, lại có thể được anh chăm sóc một chút, Đào Từ cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Lẳng lặng ôm thật lâu, Đào Từ đã đói một ngày bụng ục ục gọi hai tiếng, Qua Duệ buông cậu ra, kinh ngạc nhìn bụng của cậu, Đào Từ xấu hổ đến mức chóp tai đỏ bừng, cậu ngượng ngùng quay mặt đi và giả vờ nhìn ra cửa sổ trong bóng đêm.

Quả Duệ cười hỏi: "Không ăn cơm tối?"

Đào Từ ngượng ngùng gật đầu.

Qua Duệ ngay lập tức gọi một cú điện thoại và nói bằng tiếng Anh Mỹ trôi chảy: "Vui lòng mang hai phần hải sản đến phòng 1981."

Sau khi cúp điện thoại, anh thấy vẻ mặt Đào Từ có chút kỳ la, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"

Đào Từ do dự một chút, vì cơ thể của mình và để không làm phiền Qua Duệ, cậu lắp bắp nói ra lời nói thật, " Em không ăn được hải sản, sẽ bị dị ứng."

Qua Duệ sửng sốt, sau đó cười nói: " Là anh không tốt, quên hỏi trước ý kiến ​​của em... Em muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được, trừ hải sản ạ..."

“Chúng ta ra ngoài ăn món Trung Quốc thì sao?” Qua Duệ lại lật đổ đề nghị của mình, “Quên đi, đói bụng một ngày sẽ không còn sức lực đừng đi ra ngoài nữa. Không bằng anh gọi cho em chén cháo để ăn, tương đối dễ tiêu hóa, đối dạ dày lại tốt..."

“Ừm.” Đào Từ gật đầu.

Ánh mắt và giọng điệu của Qua Duệ quá đỗi dịu dàng khi anh nói, khuôn mặt cậu đỏ bừng không tự chủ được.

Qua Duệ không nhịn được vươn tay sờ má phải của cậu, nhiệt độ trên mặt Đào Từ lập tức tăng lên mấy độ, một đôi mắt to đen láy luống cuống nhìn Qua Duệ.

Nhìn cậu, Quá Duệ không khỏi nhớ tới một giờ sau trong phim hoạt hình anh nhìn thấy con hươu sao, anh mỉm cười bóp chặt khuôn mặt của cậu, "Đào Từ, em thật đáng yêu."

Cuối cùng Qua Duệ cũng gọi chính xác tên Đào Từ

Ăn chén cháo rau răm mà Qua Duệ đặt cho mình, Đào Từ mừng rỡ nghĩ, dù ngày mai có chết cũng không hối hận.

- ----------------------------------------------------------------

Tui để hai ảnh xưng hô anh - em thì hợp lý không nhỉ~~~ online cầu lời khuyên^○^