Manh Sủng

Chương 51: Hai người càng ngày càng làm người ta buồn nôn




Edit: Bối Xu

Hoàng đế giam lỏng Cửu công chúa ở Lai Nghi điện, cả ngày đều phái thị vệ trông coi nàng. Về phần Kiếm Nô thì hắn bị nhốt vào trong lao. Đến cuối cùng, bởi vì xuất thân cách biệt quá lớn, thiếu niên đó cũng không thể cùng người hắn yêu tu thành chính quả.

Bọn họ liều mạng chống đối, đổi lại cũng chỉ là gần nhau trong gang tấc mà xa cách tận chân trời, e rằng kiếp này không thể gặp lại.

Hoàng đế lạnh giọng nói "Tích Nguyệt, đây là mệnh của ngươi, không thể thay đổi được."

"Nói cho ta biết, cái gì là mệnh?"

Tuyết đã ngừng rơi, những mái ngói xanh đã bị phủ một lớp tuyết dày, rừng mai sau điện nở vàng rực một góc. Lúc đội ngũ hòa thân tới kinh thành, Cửu công chúa cả ngày đều ngồi ngây người trước cửa sổ nhìn ra phía chân trời xa xăm, không khóc lóc, cũng không nói chuyện, giống như một con rối xinh đẹp vô tri vô giác.

Cách hai ba ngày, Từ Nam Phong và Kỷ vương lại nghĩ biện pháp để vào cung một chuyến. Nhìn thấy khuôn mặt của Cửu công chúa, trong lòng hai người đều kinh sợ.

Nàng gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng bệch, dường như có thể hòa vào đống tuyết ngoài trời.

"Tứ ca."

Đôi mắt Cửu công chúa linh động như một hồ nước, lại không gợn chút sóng. Nàng thẫn thờ quay mặt lại, nhìn Kỷ vương chào một tiếng, lại đưa mắt nhìn Từ Nam Phong gương mặt hồng hào, nở nụ cười tự giễu "Bộ dạng này của ta, yêu mà không có kết quả, cầu mà không được, chính là lúc chật vật nhất. Phu thê hai người đừng ân ân ái ái kích thích ta."

Từ Nam Phong có chút xấu hổ, lại sợ Cửu công chúa suy nghĩ nhiều liền quay qua lôi kéo Hiền phi nương nương, nhẹ nhàng nói "Mẫu phi, người không phải nói muốn cho con nhìn kĩ thuật thêu người mới học được sao?"

Hiền phi nương nương lo lắng nhìn Cửu công chúa một cái, bà thở dài một hơi, cố nén sự nghẹn ngào thương xót làm viền mắt ửng đỏ, miễn cưỡng gượng cười "Đúng đúng, ta dẫn con đi xem."

Vừa nói xong, bà lập tức rời đi, dường như muốn trốn tránh. Lúc này Kỷ vương mới cởi áo choàng màu xanh ngọc thạch xuống, phủ hết tuyết đọng trên áo rồi đặt lên giường.

Hắn tiện tay đóng cửa sổ, ngăn cách cảnh viện phủ trắng tuyết thê lương bên ngoài, sau đó, Kỷ vương ngồi đối diện với Cửu công chúa, nhìn dung nhan tái nhợt gầy yếu của nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ "Gầy quá, vì sao mấy ngày nay không ăn cơm."

"Tứ ca, muội ăn không nổi." Cửu công chúa vẫn nhìn khung cửa sổ đóng chặt, giọng nói thản nhiên "Mọi người không cần lo lắng, muội sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, cũng sẽ không tuyệt thực. Muội biết rõ, chết một công chúa, phụ hoàng vẫn sẽ tìm được một người khác thay thế vị trí của muội. Muội không phải người không biết tự lượng sức mình, nghĩ mình quan trọng đến mức vọng tưởng có thể đem tính mạng bức ép ông ta. Chỉ là muội..."

Cửu công chúa chợt ngẩn người, nàng hơi cúi đầu, đưa bàn tay đặt ngực trái "Chỉ là chỗ này đau quá, thật sự rất đau, Tứ ca, đau quá."

"Tiểu Cửu, muội rất thông minh, cũng rất ngốc nghếch."

Đối với tiểu muội này, Kỷ vương luôn hết mực yêu thương nàng. Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu Cửu công chúa, ôn hòa nói "Muội không nên đối nghịch với phụ hoàng. Ông ấy sinh ra đã là thiên tử, nắm trong tay quyền sinh sát, tùy tiện chống đối chỉ làm ông ấy càng thêm tức giận."

"Muội biết. Muội biết hắn thích nghe lời nịnh nọt. Chỉ cần muội đáp ứng mối hôn sự này, tùy thời cơ giả chết trốn đi, có thể cùng Kiếm Nô bỏ trốn đến chân trời góc bể... Đây chính là thượng sách, nhưng Tứ ca, muội không thể làm như vậy."

Nàng lộ ra nụ cười yếu ớt, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thẳng Kỷ vương, nghiêm túc hỏi "Nếu như phụ hoàng muốn huynh lấy quốc gia đại sự làm trọng, vứt bỏ Từ Nam Phong cưới nữ nhân khác, huynh sẽ vì cơ nghiệp Đại Viêm nói lời nịnh nọt hay kiên quyết cự tuyệt?"

Kỷ vương nhíu mày, không do dự trả lời "Ta và muội giống nhau, đều tuyệt đối không khuất phục, tuyệt đối không phản bội người kia."

"Đúng vậy, chỉ là vận mệnh trêu ngươi. Biết rõ con đường phía trước mắt muôn vàn chông gai, chúng ta cũng chỉ có thể kiên trì bước tiếp."

Cửu công chúa lại nói "Tứ ca, muội muốn thấy hắn, muội thật sự muốn thấy hắn... Muội và hắn, có phải vĩnh viễn không thể gặp mặt rồi không?"

"Sẽ không, chỉ cần còn sống sẽ có hi vọng." Kỷ vương trấn an nàng "Tiểu Cửu, Tứ ca sẽ giúp muội. Chúng ta có thể tìm đường sống trong chỗ chết, sau đó, phải xem lựa chọn của muội rồi."

Cuối năm, thủ lĩnh Hồ tộc Ô Lặc Xương Thiền Vu vào kinh. Đến Lạc Dương, đoàn người cũng gặp người vừa mới kế thừa tước vị không lâu: Lĩnh Nam tiểu vương gia - Lý Dao.

Trời đông giá rét, Từ Nam Phong dành cả ngày ở trong phủ đọc sách luyện chữ, cùng Kỷ vương sống cuộc sống phu thê hài hòa, chỉ trong mấy tháng lại đẫy đà hơn một chút, dường như muốn bù lại chỗ thịt bị mất những ngày bị thương.

Lúc này, nàng đang dựa vào lòng Kỷ vương, tùy ý để Kỷ vương cầm tay, dạy nàng viết chữ. Đốt ngón tay Kỷ vươn thon dài trắng nõn, lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ, Từ Nam Phong cảm nhận được nhiệt độ trên mu bàn tay, và hô hấp vững vàng bên tai, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy viên mãn.

Nàng hít sâu một hơi, ép bản thân tập trung tinh thần. Viết không hết hai hàng chữ, Kỷ vương đã không nhịn được trước, hắn đặt bút xuống.

Từ Nam Phong nghi ngờ quay đầu lại hỏi "Làm sao vậy?"

Kỷ vương nâng cằm nàng, không cho thời gian để Từ Nam Phong chuẩn bị, môi hai người đã dính chặt vào nhau.

Trong nháy mắt, Từ Nam Phong cảm giác như mình bị xâm chiếm, nàng vừa muốn rút lui, Kỷ vương lại nở nụ cười nhẹ nhàng, chế trụ gáy nàng, lại càng hôn sâu thêm. Nụ hôn này triền miên đến mức thân thể Từ Nam Phong dần trở nên mềm nhũn, phối hợp mặc cho hắn cướp đoạt hô hấp.

Tân hôn của hai người chính là như vậy, tình cảm nồng nàn, xiêm y nhanh chóng bị thoát hết, ở trên giường quấn quýt không rời.

Vận động kịch liệt một lúc, Từ Nam Phong cắn môi muốn ngăn âm thanh rên rỉ nho nhỏ, theo bản năng muốn tìm một chỗ bám víu để không bị cuốn vào trong biển tình. Nàng vươn tay nắm chặt lấy án thư, làm cho tờ giấy Tuyên Thành quý giá trong chớp mắt bị lem đầy mực, chỗ mực đen trong nghiên cũng đổ xuống nền gạch, loang lổ ra một vũng màu đen đậm.

Hai gò má Từ Nam Phong ửng đỏ, mồ hôi trên trán cũng rịn ra. Nàng ngắm nhìn đôi mắt của Kỷ vương, nhận thấy sự thỏa mãn và ý cười trong đôi mắt hắn, nàng bỗng có cảm giác nàng có thể vì người đàn ông này dâng lên tất cả mọi thứ.

Gần nửa giờ sau, Từ Nam Phong ôm lấy áo choàng lông thỏ, lười biếng nằm trên giường, đuôi mắt và cánh môi đều nhuốm một màu hồng kiều diễm. Nàng nâng cằm, đem áo choàng bao lấy thân thể chặt hơn một chút, mỉm cười nhìn Kỷ vương đang mặc quần áo lại.

Vóc người của hắn rất cường tráng, hai chân thon dài, thẳng tắp, cân xứng. Chỉ tùy tiện đứng một chỗ cũng là một bức họa có cảnh đẹp ý vui. Hắn từ tốn mặc từng lớp quần áo, ngón tay thon dài vuốt thẳng mép áo, cột lại đai lưng, dùng trâm ngọc búi tóc. Mỗi động tác đều vô cùng ưu nhã.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Kỷ vương xoay người nhìn Từ Nam Phong đang nằm trên giường, yêu thương hôn lên trán nàng một cái, hiền hòa cười "Ngu phu hầu hạ phu nhân mặc quần áo."

Dứt lời, hắn thật sự lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày đặt bên giường, giúp Từ Nam Phong mặc từng món một. Mỗi lần mặc xong một lớp, Kỷ vương lại hôn nàng một cái. Đến khi Từ Nam Phong quần áo chỉnh tề, môi nàng cũng bị hôn đến mức sưng đỏ ướt át, vô cùng dụ hoặc.

Từ Nam Phong thật sự không chịu nổi nữa, nàng đè tay Kỷ vương, đỏ mặt nói "Thiếu Giới, đừng làm rộn."

Vừa rồi hai người động tình cũng không có tinh lực chú ý nhiều như vậy, hiện tại mới dần dần nhận ra, làm việc này ở thư phòng thật sự quá thẹn thùng, lại có cảm giác như không tôn trọng căn phòng đầy sách vở này.

Kỷ vương thuận thế ôm lấy nàng, mỉm cười nói "Mẫu phi có hỏi nhiều lần, nói chúng ta thành hôn hơn nửa năm rồi, vì sao bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì, còn hỏi ta có ghét bỏ nàng không."

Từ Nam Phong nghẹn lời.

Nàng thật sự rất mong có đứa bé, nhưng từ sau lần trọng thương đó, thân thể dù điều trị nhưng quỳ thủy cũng không đúng ngày. Lại thêm hai người vừa mới nếm thử tư vị ân ái, nàng cũng không mong nhanh như vậy đã mang thai hài tử.

Kỷ vương cười, hôn hôn má nàng, thấp giọng nói "Vì muốn để mẫu phi yên tâm, ta không còn cách nào khác là tự thân vận động, càng yêu thương nhiều hơn."

Từ Nam Phong vội vàng xua tay "Đừng, chàng chính là cái đồ không biết thỏa mãn, ta ăn không tiêu."

Cổ họng Kỷ vương phát ra tiếng cười trầm thấp "Cũng bởi vì phu nhân quá ngon miệng, huống hồ ta ăn chay nhiều năm như vậy, chỉ hưởng thụ một ngày làm sao đủ đây?"

"Lại nói năng lung tung."

Hai phu thê ở trong thư phòng tán gẫu một lát, lại nghe thấy từ ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Không lâu sau, Quế Viên gõ cửa phòng, giọng nói vui mừng thông báo "Điện hạ, phu nhân, Diêu công tử tới rồi."

Dứt lời, giọng nói của Bát Bảo đã vang lên "Nha đầu ngốc, đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi. Từ nay về sau không thể gọi là Diêu công tử nữa, phải gọi là Lĩnh Nam Vương mới đúng."

Từ Nam Phong cũng vô cùng vui vẻ, chợt đứng lên nói "Tiểu Dao nhi về rồi." Còn chưa nói xong đã bị Kỷ vương kéo lại, giữ chặt nàng trong lồng ngực hắn.

Hắn cắn vành tai nàng, rầu rĩ nói "Vì sao ta hôn nàng nhiều hơn một cái nàng cũng không muốn, hắn mới trở về, nàng liền vui vẻ như vậy?"

Từ Nam Phong bất đắc dĩ nói "Làm gì có? Tính tình chàng càng ngày càng giống trẻ con rồi."

Kỷ vương cúi đầu cười, cánh tay càng dùng sức ôm nàng, nửa như đùa giỡn, nửa như làm nũng nói "Nàng hôn ta một cái, ta liền thả nàng đi gặp hắn."

"Thiếu Giới..."

"Ta đây."

"Thật thua chàng rồi." Từ Nam Phong rướn người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn, cười nói "Chính sự quan trọng hơn, mau đi thôi."

Kỷ vương cảm thấy vô cùng mỹ mãn, hắn đứng dậy, đặt cánh tay Từ Nam Phong lên cổ mình, hơi khom người ôm ngang nàng lên, xuyên qua trời tuyết đi đến chính sảnh.

Phu thê hai người rêu rao như vậy, thị vệ và nha hoàn trong phủ cũng nhìn thấy, ngầm hiểu lẫn nhau che miệng cười trộm.

Trước mặt mọi người, Từ Nam Phong cảm thấy mắc cỡ, hai gò má nàng nóng bừng lên, không an phận giãy dụa trong lòng Kỷ vương "Thiếu Giới, chàng làm gì vậy? Mau đặt ta xuống."

"Không thả." Kỷ vương nhướn mày trêu tức nàng, cánh tay càng dùng sức ôm chặt "Chớ lộn xộn nha, nếu ngã xuống ta cũng mặc kệ nàng."

Từ Nam Phong không thể làm gì khác, đành lấy tay che mặt, hờn dỗi nói "Xấu hổ chết đi được."

Kỷ vương cười vô cùng thoải mái, ôm nàng bước nhanh như bay.

Diêu Dao ngồi trong sảnh uống trà, chợt thấy Kỷ vương ôm Từ Nam Phong vào cửa nhất thời kinh ngạc, nước trà trong miệng cũng suýt nữa phun cả ra ngoài.

Kỷ vương buông Từ Nam Phong, tiện tay sửa lại mấy sợi tóc mai bên thái dương của nàng, lúc này mới binh thản nói "Lạc thú của vợ chồng, kẻ độc thân như ngươi làm sao có thể hiểu được."

Diêu Dao cảm giác tim mình vừa bị đâm một nhát.

Từ Nam Phong sửa lại y phục, ho khan một tiếng, phân phó nha hoàn bên ngoài mang thêm chút trái cây vào. Nàng pha trà nóng cho Kỷ vương và Diêu Dao, sau đó mới đánh giá thiếu niên cẩm y trước mặt, cười nói "Mặc bộ xiêm ý này vào, ngược lại cũng có vài phần khí độ của vương gia."

"Còn không phải là trâu bắt chó đi cày sao." Diêu Dao xua tay, lập tức thu lại ý cười, hỏi ngược lại Kỷ vương "Ngươi nói Tiểu Cửu nhi phải đi lấy chồng Hồ tộc, rốt cuộc có chuyện gì?"

Vừa nhắc đến Cửu công chúa Tích Nguyệt, bầu không khí trong nhà ảm đạm đi không ít.

Kỷ vương nhận lấy chén trà Từ Nam Phong đưa, khẽ nhấp một ngụm mới nói "Tình huống cụ thể ta đã viết trong thư cho ngươi rồi. Hiện giờ phụ hoàng đang giam lỏng Tiểu Cửu nhi trong cung, còn phái thị vệ ngày đêm canh gác. Cho dù nàng không muốn gả cũng không đủ sức nghịch chuyển càn khôn."

"Chuyện của nàng và Kiếm Nô... bệ hạ đã biết?"

"Đã biết, cho nên mặt rồng mới giận dữ."

Nghe vậy, Diêu Dao trầm mặc một hồi, nghiêm mặt nói "Nếu như ta muốn giúp nàng, ngươi cảm thấy có khả năng không?"

"Ngươi?" Kỷ vương suy nghĩ tỏng chốc lát, đột nhiên nở nụ cười "Cũng không phải không có khả năng, mấu chốt là ngươi làm thể nào để giúp nàng?"