Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 150: Cô gái mũ cao – Trần Cung phóng hỏa




Mắt mèo đứng trên vân lâu cao ngất nhìn thấy tình hình thành Từ Châu rõ ràng như lòng bàn tay. Nàng ta vui vẻ vung bảo kiếm hét lớn: - Quân Phích Lịch xa, tiến lên.



Mấy trăm lính lại bắt đầu đẩy phích lịch xa tiến về phía trước. Quân Tào không hỏ là thế lực lớn một phương, chỉ trong một đêm họ đã tạo được mười mấy chiếc Phích Lịch xa, dù sao ngoài thành cây cối thừa để làm vật liệu mà. Thành Từ châu chắc chắn nhưng hiện giống con rùa đen chẳng còn cách nào phản công. Quân Tào sẽ chiến thắng, điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Vấn đề chỉ là đánh theo cách nào.



Nhìn thấy mấy chục cỗ Phích Lịch xa đang tiến tới, Tôn Vũ cảm thấy nhức đầu Biết làm thế nào bây giờ? Nếu như đấu Phích Lịch xa với đối phương thì hắn sẽ bị yếu thế. Ai có thể chỉnh hướng bắn của nhiều cỗ Phích Lịch xa như vậy được. Tôn Vũ vội vã chạy đến cỗ máy bắn đá ở trong thành điều chỉnh hướng bắn một cách nhanh nhất.



Trên tường thành phía tây thò ra ba cái đầu loli, mắt mở lớn nghiêng ngó nhìn ra ngoài thành. Thì ra là ba cô bé Hạ Hầu Đôn, Thái Sử Từ, Triệu Vân mấy nàng đi theo Công Tôn Việt lên mặt thành quan chiến.



Hạ Hầu Đôn chớp chớp độc nhãn long lanh, kiêu ngạo nói: - Nhìn thấy chưa, chúa công Mạnh Đức nhà ta thật lợi hại, trăm mưu nghìn kế, chẳng ai thắng được ngài. Chúa công sẽ nhanh chóng phá được Từ Châu đón ta trở về.



Thái Sử Từ nhìn hơn năm vạn quân Tào ngoài thành, thè lưỡi nói: - Chúa công nhà ngươi thật là kẻ đầu sỏ trong đám buôn người, thuộc hạ có tới năm vạn thì bán được biết bao nhiêu trẻ con đây.



Triệu Vân nghiêng đầu nói: - Năm vạn người sẽ tốn rất nhiều cơm để nuôi đấy.



Ba cô bé còn đang định nói tiếp thì thấy Vu Cấm, Từ Hoảng, Mi Trinh đi lên tường thành mỗi người tóm một cô bé đưa xuống dưới. Mi Trinh ôm Triệu Vân mắng một chập: - Trẻ con thì đừng có đi ra ngoài chiến trường làm gì. Nhỡ ra có tảng đá nào bay lên tường thành trúng vào các ngươi thì làm thế nào? Nhanh đi chỗ khác chơi đi.



- Tần Chân tiên sinh muốn ta luyện thương pháp, tương lai ta cũng sẽ ra chiến trường. Triệu Vân cười hì hì nói:



- Chị là phu nhân của Tầm Chân tiên sinh, ta sẽ bảo vệ chị



Mi Trinh cười vuốt mũi Triệu Vân một cái: - Nhóc con, ta biết rồi từ nay về sau khi nào ta gặp nguy hiểm sẽ kêu Tử Long đến cứu ta. Bây giờ người cầm bánh bao về nhà ăn đi. Chiến tranh thì để người lớn lo.



Triệu Vân cười hì hì nhận túi bánh bao, cắn một miếng lớn, vui vẻ nói: - Bánh bao nhân thịt. Thời này không có tủ lạnh nên bảo quản bánh bao nhân thịt rất khó khăn. Cho nên các gia đình trung lưu khó có thể được ăn bánh bao nhân thịt. Bình thường chỉ là bánh bao nhân đậu, bánh bao chay. Chỉ có nhà giàu có như Mi gia mới có thể thường xuyên có bánh bao nhân thịt để ăn. Ngay cả nhà Công Tôn là chư hầu một phương cũng thỉnh thoảng mới có bánh bao nhân thịt cho người trong nhà ăn, cũng chỉ vì tiết kiệm quân phí.



Triệu Vận vui sướng ôm túi banh bao nhân thịt về nhà, Thái Sử Từ chạy theo đằng sau kêu réo: - Triệu Tử Long, đồ đầu đất suốt ngày chỉ biết ăn. Một ngày nào đó rất có thể bọn buôn người sẽ dung bánh bao nhân thịt dụ ngươi rồi đem bán.



Triệu Vân vui vẻ cười nói: - Không sao đâu, Mi phu nhân là vợ của Tầm Chân tiên sinh mà, người khác cho bánh bao ta sẽ không ăn.





- Tầm Chân tiên sinh chính là kẻ buôn người Ngươi bị lừa rồi. Thái Sử Từ vừa đuổi theo vừa gào lên ầm ĩ.



Nghe thấy hai cô bé nói chuyện, Tôn Vũ cười khổ. Nghiêm túc mà nói Thái Sử Từ nói phần có lý. Tôn Vũ dùng thức ăn để dụ Triệu Vân đi theo, cũng chẳng khác bọn buôn người là mấy.



Hừm, bây giờ đang là thời điểm chiến tranh nước sôi lửa bỏng, ta hơi đâu suy nghĩ đến những việc linh tinh đó làm gì. Tôn Vũ lại vội vã điều chỉnh các máy bắn đá.



Lúc này Đào Khiêm và Trần Cung trèo lên tường thành phía tây, có thể nhìn thấy Tào Tháo đứng trên vân lâu ở xa xa.




Trần Cung vẫn mặc bộ y phục màu đen đội mũ cao như thường lệ. Bên kia mắt mèo vẫn mặc bộ chiến bào sặc sỡ thường ngày. Hai người trang phục hoàn toàn tương phản cũng biểu lộ phong cách sống hoàn toàn trái ngược.



Mắt mèo cười to nói: - Mũ cao kia, hôm nay ta không dùng quân sư kỹ xem ngươi làm gì được ta?



Bà chị mũ cao cười lạnh nói: - Tào Mạnh Đức ta không cần ngươi đặt biệt hiệu, ngươi cũng không cần phải nói linh tinh nhiều. Làm người phải biết thi thư đạt lễ, đi thẳng ngồi ngay . Đằng sau là cả vạn chữ dạy bảo khiến cho cả trong ngoài thành Từ châu mọi người đầu như sắp nổ tung.



Tôn Vũ vội lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ thầm: - Cô gái mũ cao này thật là cứng nhắc, làm người đâu thể như vậy, như thế không thể thọ lâu đâu.



Cô gái mũ cao giảng dạy một tràng dài xong mới nói đến vấn đề chính:



- Tào Mạnh Đức, hôm nay ngươi không cần dùng quân sư kỹ mà lập đài quan sát nên hôm nay tới phiên ta dùng quân sư kỹ.



"Oa" lời nói vừa dứt, văn võ trong thành Từ châu đều xôn xao. Cô gái này định dùng quân sư kỹ gì đây? Tôn Vũ cũng hiếu kỳ vươn cổ để nhìn



Lại thấy mắt mèo cười to nói: - Ngươi muốn dùng quân sư kỹ trước mặt Tào Tháo ta sao? Ngươi dám dùng ta sẽ dám phá ha ha ha! Lưu Diệp, tiến hành nhanh lên không cần phải để ý đến lời ba hoa của cô ta.



Năm mươi mấy cỗ Phích Lịch xa càng ngày càng tiến tới gần. Đã thấy sắp vào tầm bắn. Tôn Vũ cũng đã bắt đầu khẩn trương chuẩn bị dung Phích Lịch đấu Phích Lịch. Thao tác của hắn chậm hơn Lưu Diệp môt chút nên không thể chiếm được ưu thế chỉ có thể cố gắng cầm cự kéo dài.




Lúc này Trần Cung đứng trên tường thành nghiêm trang nói với mắt mèo: - Tào Mạnh Đức, ngươi phá được quân sư kỹ của người khác nhưng chưa chắc phá được quân sư kỹ của Trần Cung này, nếu so mưu trí ta cũng không kém ngươi đâu ..



Tôn Vũ gật nhẹ đầu, hắn đã được NM01 cung cấp thông tin về Trần Cung. Theo thông tin này thì Trần Cung bày mưu tính kế cho Lữ Bố hai mươi lần trong đó đại đa số là thành công. Kế sách của Tào quân hầu hết đều bị Trần Cung khám phá chỉ đến khi Quách Gia ra tay thì Trần Cung mới bị bại hai lần.



Chỉ thấy trên tường thành xuất hiện luồng sáng màu xanh lam sẫm từ trên đầu Trần Cung phóng lên, hiện rõ chữ "Hỏa công"



Kỳ quặc? Cái này cũng gọi là quân sư kỹ hay sao? Trong lòng Tôn Vũ ngạc nhiên.



Trần Cung vung tay lên ánh sáng màu lam bắn ra khỏi thành chiếu vào đoàn Phích Lịch xa. Lính đẩy xa của Tào quân cảm thấy có một luồng khí nóng ù ù thổi tới trước mặt. Nước trong không khí bắt đầu bốc hơi lên, một cảm giác nóng nực như mùa hè xuất hiện, giống như đang đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt.



"Ầm" một tiếng, một cỗ Phích Lịch xa đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt



Lập tức lửa bốn phía cũng bốc lên khiến năm mươi mấy cỗ xa bắn đá đồng thời bốc cháy. Ban đầu ngọn lửa chỉ tý xíu nhưng khi Trần Cung chỉ tay qua thì nó bùng lên dữ dội, lửa bốc ngùn ngụt bốn phía.



Quân sư kỹ "hỏa công" có thể dùng bất cứ đồ gỗ nào để tạo ra hỏa hoạn, nếu không có gỗ thì không thể tạo lửa được.




Trên vân lâu Mắt mèo nhìn qua rồi cười: - Hừ, quả thật là quân sư kỹ, xem Tào Tháo ta phá của ngươi đây. Mắt mèo vung bảo kiếm chỉ một cái rồi quát to "Phá" nhưng hiệu quả lại không như mong muốn. Sau tiếng phá, "hỏa công" mà Trần Cung thả ra không mất đi mà vẫn bốc cháy cả bốn mặt



- Không thể thế được, mắt mèo là sắc vàng, mũ cao chỉ là màu lam vì sao lại không phá được? Tôn Vũ vội vàng phân tích suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận: Mưu trí của Tào Tháo cũng không cao hơn Trần Cung, sở dĩ nàng có võ tướng kỹ màu vàng là do ngoài võ tướng kỹ còn có ngự binh kỹ, cái này gọi là tạp nhưng ko tinh, công năng quá nhiều nên nếu tính một mặt thì còn kém hơn của bà cô có màu xanh lam kia



Chỉ thấy năm mươi mấy cỗ Phích Lịch xa bị ngọn lửa bao trùm, cháy sạch như bó đuốc. Tàn lửa tung bay bốn phía.



Mắt mèo giận dữ nói: - Mau đem nước đến dập lửa đi. Quân Tào vội vàng đi kiếm nước nhưng ngoài thành Từ châu chỉ có nước ở sông đào bảo vệ thành thôi, ai dám đi đến sông đào này để lấy nước chứ? Chẳng nhẽ không sợ quân thủ thành bắt thành con nhím sao? Năm vạn đại quân cùng đứng ngơ ngác không biết làm thế nào để dập tắt ngọn lửa khổng lồ này, làm Tào Tháo mắt mèo trên vân lâu giận tím mặt kêu réo om sòm.



Tôn Vũ lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: quân sư kỹ của cô nàng mũ cao này quả là uy lực. Mỗi quân sư kỹ đều mang tính chiến lược cao, hoàn toàn hơn hẳn kiểu của võ tướng kỹ. Bản thân mình đang bất lực trước Phích Lịch xa của đối phương, Trần Cung chỉ cần vung tay một cái là đã đốt trụi, thật là quá hiệu quả.




Cô nàng mũ cao cười lạnh, nói: - Tào Mạnh Đức ngươi cướp nam nhân của ta, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội, xem đây. Nàng phất tay một cái một luồng sáng xanh đậm bắn tới vân lâu mà Mắt mèo đang đứng



Toàn bộ vân lâu được đóng bằng gỗ, rất sợ lửa. Nay lại bị Trần Cung phóng lửa, chỉ một cái lập tức bốn bề bốc cháy đùng đùng khiến cho mắt mèo hoảng sợ. Nàng ta đang cách mặt đất vài chục trượng, vân lâu mà bị cháy thế này nàng còn chưa biết phải làm sao để thoát hiểm.



Tôn Vũ đột nhiên phát hiện mình lại đang lo lắng cho mắt mèo. Cô nàng này gây sự khắp nơi nhưng bản chất không xấu. Nếu cứ để chết cháy hay ngã chết cũng thật đáng thương. Hắn không đành lòng hét lên với Trần Cung: - Ngươi ra tay ác độc thế? Người trên đài chẳng phải ngã chết còn gì?



Mũ cao hừ lạnh một tiếng nói: - Không chết được đâu, mối họa ngàn năm có một này sao chết dễ vậy được.



Lúc này loli đại kích đứng cạnh mắt mèo cũng hoảng sợ. Nàng ta thấy lửa lan gần đến nơi đột nhiên hét lớn một tiếng vác mắt mèo lên vai: - Chúa công, mạt tướng đưa người xuống. Trên người nàng phát ra ánh kim quang chói lọi. Đỉnh đầu xuất hiện chữ "Ác Lai", đấu khí bốc ngùn ngụt xông bạt lửa ra xung quanh.



Điển Vi cúi người lấy một cây cột gỗ dài hơn trượng. Cây cột này rất to, thân cột đã bị đốt cháy phân nửa nhưng phần đầu vẫn chưa bị bén lửa. Điển Vi để mắt mèo ôm chặt vào lưng mình sau đó hai tay cầm chặt cây cột. Nàng ta thả người nhảy thẳng từ trên cao khoảng mười trượng xuống đất



- Ôi, phi thân từ trên cao xuống à? Tôn Vũ tròn mắt lắp bắp kinh hãi: Mắt mèo vạn lần đừng chết nhé.



Quân sĩ hai bên cũng kinh ngạc ồ lên một tiếng



Chỉ thấy loli đại kích Điển Vi và Mắt mèo Tào Tháo rơi xuống đất như trái mít, sắp tan xương nát thịt đến nơi thì Điển Vi đột nhiên chống mạnh cây cột xuống đất.



"Ầm" một tiếng động thật lớn, cây cột được bao phủ ánh kim quang chống xuống đất, khiến mặt đất hình thành một cái hố nhỏ. Điển Vi đột nhiên sử dụng sức lực toàn thân. Ánh sáng vàng bắn tóe ra xung quanh, đấu khí quay cuồng bốn phía. Từ trên không trung, hai tay Điển Vi ấn mạnh xuống đất. Lực phản chấn quá lớn khiến toàn thân Điển Vi run rẩy. Nhưng thể chất của nàng quá thần kỳ, bị như vậy nhưng vẫn không hề bị thương chút nào. Nàng lợi dụng lực phản chấn nhẹ nhàng nhảy ngược ra sau, nàng và mắt mèo nhẹ nhàng rơi xuống đất.



Thật không hổ là Cổ chi ác lai.



Lòng Tôn Vũ như cất được một tảng đá ngàn cân. Mắt mèo không việc gì rồi, "phù" Điển Vi cũng ổn, thật tốt quá!