Liêu Phi Lãng không thể tin nổi mà nhìn anh.
Đây quả thực là kỳ tích y học!
"Là chúng tôi khám nhầm bệnh sao? Kỳ thật cụ Tề còn chưa chết?"
Lý Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua bác sĩ vừa rồi còn ngang ngược càn rỡ lúc này đã mặt mày trắng bệch trốn một bên không dám nói lời nào. Một câu nói của anh có thể quyết định sự nghiệp của bác sĩ này.
"Kỳ thật các người không khám nhầm." Anh cố ý nói lập lờ nước đôi: “Xét từ góc độ sinh lý thì vừa rồi Tề lão gia thật sự đã chết não, nhưng còn có một chút hi vọng yếu ớt, người bình thường không nắm bắt được mà thôi."
Lời nói này rất khách quan.
Tức là không phải khám nhầm, chẳng qua là y thuật của các người không được tốt mà thôi.
"Hiện tại Tề lão gia đã không có việc gì, các người truyền dịch dinh dưỡng cho ông ấy ba ngày là xuất viện được, có chuyện gì có thể tới tìm tôi vào bất cứ lúc nào."
"Không thành vấn đề, cái này... Anh Lý, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết anh có chấp nhận không."
"Không."
Liêu Phi Lãng lập tức cứng họng.
Anh Lý này... Ăn nói thật là... Nghẹn chết người.
Lý Cảnh Thiên lại trực tiếp xua tay: "Nếu bảo tôi gia nhập phái học viện thì không cần. Tôi đã từng nói với Vân Trung Sơn là sẽ không gia nhập, cũng không nhận chức ở bệnh viện các người."
"Không không không, tôi chỉ muốn mời anh đến dạy một tiết công khai cho chúng tôi, giảng giải lại tình hình hôm nay. Nếu như kỹ thuật này được phổ cập thì sau này sẽ trị được cho càng nhiều bệnh nhân!"
Lý Cảnh Thiên nhìn thật sâu vào mắt anh ta.
Liêu Phi Lãng này rất có phong phạm của một chuyên gia y học.
Nhưng cách dùng chân khí cứu người không có khả năng phổ cập.
Cho nên anh chỉ lập lờ nước đôi qua loa vài câu rồi đuổi Liêu Phi Lãng đi.
Tề Thiên nhìn người cha khởi tử hoàn sinh mà trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đã không dám nhìn vào mắt Lý Cảnh Thiên.
Từ lần đầu gặp mặt, anh ta đã coi người đàn ông này như kẻ thù của mình.
Ai nhẫn nhịn được kẻ giành người phụ nữ của mình?
Mặc dù anh ta cho rằng Lý Cảnh Thiên không có tư cách trở thành tình địch của mình, nhưng lại theo bản năng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng vừa rồi người đàn ông mà anh ta xem thường thật sự đã cứu cha mình.
Thượng Quan Nhược Hoa luôn nói y thuật của người này rất xuất sắc, hóa ra là thật.
"Cái kia... Anh Lý." Tề Thiên luôn cao ngạo cuối cùng cũng phải bất lực cúi đầu trước cái chết.
"Trước kia là tôi không đúng, anh đừng chấp nhặt so đo với tôi. Mạng của cha tôi đều dựa vào anh. Sau này anh có dặn dò gì thì trực tiếp tìm tôi, tôi nhất định không nói hai lời!"
Lý Cảnh Thiên dứt khoát nhận cái cúi đầu cảm ơn này của anh ta.
Anh cũng gánh nổi ân cứu mạng này.
"Cha anh không phải bị bệnh, mà là trúng tà."
!!!
Một câu nói làm mọi người ở đây khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Tề lão gia vừa tỉnh lại nghiêng đầu qua, hỏi với giọng yếu ớt: "Trúng tà... Chẳng lẽ là... Bảo vật nào mà nhà chúng tôi thu gom mang theo tà khí?"
Dù sao cũng là thế gia chuyên đi sưu tầm đồ cổ, Tề lão gia là gia chủ Tề gia nên cũng có hiểu biết về huyền học.
Lý Cảnh Thiên khẽ gật đầu rồi nhìn vào chiếc nhẫn ngọc mà Tề Thiên đeo trên tay.
"Chính là thứ này hút khô tinh khí của ông."
Tề Thiên ngơ ngác tháo cái nhẫn ngọc xuống, bỗng nhớ đến cái gương đồng mà anh ta tặng cho Thượng Quan Nhược Hoa từng bị Lý Cảnh Thiên đập nát.
Lúc ấy anh còn nói ai soi cái gương kia sẽ chết.
"Anh Lý, chẳng lẽ chiếc gương đồng kia cũng có vấn đề gì?"
Ánh mắt Lý Cảnh Thiên đanh lại.
"Những vật mà nhà các người sưu tầm về đều bị người ta bỏ bùa sinh tử rồi!"