Xong...
Xong thật rồi...
Nếu cha anh ta biết tất cả những điều này là do anh ta có suy nghĩ không đúng đắn về Âu Dương Thiến, có lẽ cha sẽ đánh chết anh ta mất!
Tâm trí hỗn loạn của anh cuối cùng cũng lấy lại được một chút thư thái.
"Đừng... Đừng..." Cao Đông Kiệt không biết người đeo mặt nạ ma là ai, nhưng ngay cả người giàu nhất cũng kính trọng anh ta, cho nên anh ta nhất định là một nhân vật lớn.
"Hai vị đại nhân, tôi là súc sinh, tôi không bằng lợn bằng chó. Xin các vị giơ cao đánh khẽ, muốn đánh muốn phạt đều được, nhưng đừng để Cao gia tôi phá sản! Xin hai vị đấy, xin hai vị đấy."
Cao Đông Kiệt đã hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo vừa rồi, không có sự che chở của Cao gia, đắc tội với người giàu nhất và Âu Dương gia, anh ta sẽ không thể ở lại thành phố Bạch được nữa!
Lý Cảnh Thiên vừa chau mày, Thân Bá Xương liền để trợ lý ném người ra rồi.
Người đã cứu được, kết cục của Cao gia như thế nào, thì anh cũng không quan tâm.
Còn có ba người đẹp đang đợi anh ở nhà nữa kìa!
"Thiên Y đại nhân, Âu Dương Thiến thì sao?"
Ai ngờ Lý Cảnh Thiên xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói.
"Người này, anh phụ trách."
...
Thượng Quan gia.
Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, Thượng Quan Nhược Hoa và Hạ Hầu Thanh đang thoải mái ngâm mình trong nước nóng trong bồn tắm đôi lớn.
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc mừng thọ của u Dương gia đã khiến tất cả họ bàng hoàng.
"Nhược Hoa, tớ vẫn cảm thấy Lý Cảnh Thiên này là kẻ chuyên gây rối! Anh ta xông ra ngoài, làm đổ thuốc của ông Âu Dương. Đó là khô đằng hai mươi năm tuổi đó! Tớ căng thẳng đến nỗi tim đập thình thịch luôn."
Thượng Quan Nhược Hoa tạt nước lên đôi vai trắng nõn của mình như không hề có chuyện gì.
"Nhưng anh Cảnh Thiên nói không sai mà! Ông ấy đã bước được hai bước rồi ngã xuống đất. Cuối cùng, anh ấy đã ra tay để cứu ông ấy đó."
Nói đến đây, cô giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
"Đó là căn bệnh mà ngay cả Vân Trung Sơn tiên sinh cũng vô phương cứu chữa! Nhưng anh Cảnh Thiên đã chữa khỏi. Vân Trung Sơn là danh y nổi tiếng đứng đầu thành phố Bạch, như vậy không phải là anh Cảnh Thiên lợi hại hơn Vân Trung Sơn sao!"
Cô kích động đột nhiên ngồi dậy! Bọt mềm trắng như tuyết, giống như những đám mây trên bầu trời, che trước ngực.
"Y thuật của anh Cảnh Thiên vượt qua các bác sĩ nổi tiếng hàng đầu, cho nên anh ấy là bác sĩ nổi tiếng đỉnh cao ở thành phố Bạch!"
Cụm từ "bác sĩ nổi tiếng đỉnh cao" khiến Hạ Hầu Thanh đỏ mặt. . Truyện Hệ Thống
“Ván cược bốn điều kiện” vừa cá cược với Nhược Hoa vừa qua không lâu, mà Lý Cảnh Thiên đã được so sánh với bác sĩ đỉnh cao rồi.
Hạ Hầu Thanh bướng bỉnh nâng cằm đồng thời bôi bọt lên đôi chân thon thả của mình.
"Rõ ràng là y thuật của Vân Trung Sơn đã khiến ông Âu Dương sống lại, Lý Cảnh Thiên ra tay là ăn may thôi, đây không phải là bác sĩ đỉnh cao, nếu muốn tớ thực thi hợp đồng, thì anh ta nhất định phải có tay nghề thực sự!"
Thượng Quan Nhược Hoa cười hi hi nói: "Đương nhiên! Thanh Thanh, tớ cá rằng sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị ấn tượng bởi ‘năng lực’ của anh Cảnh Thiên thôi"
Cô cố ý nhấn mạnh từ "năng lực", đôi mắt đẹp của Hạ Hầu Thanh mở to, cô ấy biết cô gái này lại đang nghĩ đến điều gì đó không đúng lắm!
Hạ Hầu Thanh giơ hai tay… hớt bọt lên, nhân dịp Thượng Quan Nhược Hoa không chú ý, thì bôi lên mặt cô
"Bây giờ cậu càng ngày càng không nghiêm chỉnh rồi đấy! Người ta nói ngực to thì không có não. Mau cho tớ sờ chút xem, rốt cuộc là to đến mức nào!”
Chưa nói xong nhưng hai tay cô ấy sờ vào ngực Nhược Hoa rồi.
Hai người đang vui vẻ trong bồn tắm, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa.
...
Ngày hôm sau, toàn bộ thành phố Bạch nhao nhao hết cả lên.
Người giàu nhất tỉnh Giang Nam lại đích thân đưa Âu Dương Thiến về nhà!