Ở khoảng đất trống ngoài Thần Tiên cung.
"Tất cả lui ra đi." Ngân Nguyệt ra lệnh. Đám đệ tử ở Phương Thốn Sơn đều rời khỏi khoảng đất trống.
Ngân Nguyệt vung tay lên, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một khôi lỗi cao tầm hơn trượng. Cả người con khôi lỗi như được tạo ra từ sắt thép, cánh tay có sáu vòng tròn.
"Sư đệ, đây là khôi lỗi cấp sáu." Ngân Nguyệt nói. "Cảm tạ sư huynh." Kỷ Ninh cũng tràn ngập mong chờ.
Lúc này, Ngân Nguyệt, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thành đều tới nơi giao chiến. Đám đệ tử trên Phương Thốn Sơn đều kinh ngạc tò mò.
"Sư thúc sắp tỷ thí với khôi lỗi."
"Sư tổ sắp ra tay."
"Vị tiểu sư tổ này vừa lên núi mà đã tỷ thí với khôi lỗi cấp sáu rồi. Chắc là cũng có chút nắm chắc. Hiện giờ mới chỉ là Vạn Tượng chân nhân mà đã dám tỷ thí với khôi lỗi cấp sáu, không biết khả năng hiểu Đạo của tiểu sư tổ đã tới cảnh giới gì rồi đây. Không trách tại sao tổ sư lại nhận làm đệ tử, quả nhiên đúng là yêu nghiệt tuyệt thế."
"Ta lên núi cũng phải mấy ngàn năm rồi mà còn chưa đánh bại được khôi lỗi cấp sáu. Cuối cùng phải làm đạo đồng thì mới học được pháp môn tầng thứ tám Thần Tiên cung." Một yêu quái Phản Hư nói thấp giọng.
"Mới lên núi mà đã dám tỷ thí với khôi lỗi cấp sáu. Lợi hại, lợi hại. Chắc đây chính là thiên tài tuyệt thế trong vô số năm tháng ở quê hương đấy."
Những người, yêu quái, Thần Ma đều khen ngợi. Ở trong lòng họ, Kỷ Ninh đã được Bồ Đề lão tổ nhận làm đệ tử thì nhất định không hề bình thường chút nào. Hơn nữa, người quản lý Thần Tiên cung là lão ma đầu 'Ngân Nguyệt' cũng là đệ tử thân truyền của lão tổ chọn cho khôi lỗi cấp sáu thì chắc là cũng có phần nào chắc chắn.
"Lợi hại."
"Yêu nghiệt tuyệt thế."
"Tột cùng."
Những đệ tử Phương Thốn Sơn đều mong chờ xem. Ở nơi tỷ thí.
Kỷ Ninh đứng đối diện với con khôi lỗi cấp sáu ở xa xa. Tiểu Thanh ở ngoài còn hô lên: "Chủ nhân, chủ nhân, đánh bại con khôi lỗi cản đường kia đi."
"Tên nhỏ Vạn Tượng muốn đánh bại ta thì phải có đủ thực lực." Con khôi lỗi cao hơn trượng nói giọng trầm thấp, đồng thời lật tay lên, trong tay nó xuất hiện một thanh kiếm dài.
"Được." Hai tay Kỷ Ninh xuất hiện hai thanh Bắc Minh kiếm.
"Giết!" Kỷ Ninh lao tới.
Ở ngoài nơi tỷ thí, đệ tử Phương Thốn Sơn và lão ma đầu Ngân Nguyệt đều xem thật kỹ.
Sau khi hiểu được 'Tật Phong Chi Đạo', tốc độ của Kỷ Ninh đã cực kỳ nhanh, cả người như trận gió lao tới con khôi lỗi cấp sáu, hai thanh Bắc Minh kiếm trong tay cũng hóa thành hai đường kiếm quang chói mắt.
Sau khi trải qua 'một giấc ngàn năm', kiếm thuật của Kỷ Ninh rõ ràng đã vững chắc hơn rất nhiều. Kiếm pháp cũng càng thêm thuần túy. "Oang!"
Con khôi lỗi cao hơn trượng lập tức như khởi động, một thanh kiếm như ngọn núi đổ xuống. Thậm chí Kỷ Ninh dùng mắt thường cũng có thể thấy được cái bóng của ngọn núi đang đổ xuống. Uy thế của một kiếm này thật sự làm Kỷ Ninh hoảng sợ,
"Không ổn, chênh lệch quá xa!" Kỷ Ninh thấy một kiếm của khôi lỗi chém xuống tạo thành hình một ngọn núi. Sự huyền diệu vô hình của Đạo kia làm Kỷ Ninh thấy không thể nào chống cự được. Hai đường kiếm quang bổ ra trong nháy mắt lập tức hóa thành sợi tơ vô cùng mềm dẻo.
"Uỳnh! ! !"
Thanh kiếm của khôi lỗi chém thẳng lên hai thanh Bắc Minh kiếm. Một lực lượng không thể địch nổi đè xuống làm cả người Kỷ Ninh như thiên thạch bay đi. Tới lúc bay tới rìa nơi tỷ thí thì một tầng cấm chế hiện lên cản Kỷ Ninh lại. Đồng thời hai thanh Bắc Minh kiếm bị bắn tít lên cao, đập vào cấm chế rồi cấm xuống đất. 'Ta nhận thua." Kỷ Ninh hô lên. Đôi bàn tay của hắn đã hoàn toàn tróc da bong thịt, máu tươi đầm đìa.
Mới chỉ có một lần giao tranh.
Mà kiếm của mình đã bị đánh bay...Chênh lệch thật sự quá xa.
"Hả..."
"Đây..."
Ở ngoài nơi tỷ thí, đám đệ tử ở Phương Thốn Sơn dù là người hay yêu quái, Thần Ma đều kinh ngạc nhìn cảnh này.
Ở trong lòng bọn họ, Kỷ Ninh được Bồ Đề lão tổ nhận làm đệ tử thì chắc chắn phải có chỗ khác thường! Cho dù là bọn họ thì vừa lên núi cũng phải đánh bại khôi lỗi cấp hai cấp ba, thậm chí có vài người lợi hại còn đánh bại cả cấp bốn, cấp năm. Có điều trong bọn họ lại không hề có người nào đánh bại được khôi lỗi cấp sáu.
Tính về thân phận, địa vị thì bọn họ đều kém Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh là đệ tử của lão tổ! Vì thế nên đám đệ tử kia đều cho rằng Kỷ Ninh có khả năng tạo nên kỳ tích.
Đáng tiếc, Kỷ Ninh 'bất phàm' trong mắt bọn họ lại chỉ một chiêu đã bị đánh bại, không hề có chút phản kháng nào!
"Chủ nhân!" Tiểu Thanh nhìn Kỷ Ninh, sống mũi cảm thấy hơi cay cay. Dù gì chủ nhân cũng là người đứng đầu đại hội Tiên Duyên. Khi vừa lên Phương Thốn Sơn, nàng cũng nhận định là chủ nhân sẽ hiển lộ uy thế. Nhưng không ngờ lại thua thảm tới vậy. "Chắc chủ nhân cảm thấy khó chịu lắm! Ở xung quanh có nhiều đệ tử trên Phương Thốn Sơn xem như thế cơ mà! Lão già Ngân Nguyệt kia thật đáng giận. Chính là hắn làm chủ nhân phải tỷ thí với khôi lỗi cấp sáu."
"Ninh nhi..." Bạch Thủy Trạch không ngờ được cảnh này.
"A."
Sư huynh Ngân Nguyệt cầm quạt lông, vung tay lên. Khôi lỗi cấp sáu kia bị hắn thu lại rồi đi qua. "Sư đệ, ta thật sự không rõ thực lực của sư đệ. Chỉ biết sư phụ thu đệ tử mới. Ta..."
Ngân Nguyệt cũng chỉ vô ý. Hắn hiểu rõ Bồ Đề lão tổ thu đệ tử hà khắc tới mức nào. Không trở thành Thiên Tiên, Thiên Thần mà đã được thu làm môn hạ thì phải cực kỳ yêu nghiệt! Yêu nghiệt tới phát hãi. Cho nên hắn mới đoán rằng 'tiểu sư đệ Kỷ Ninh' có thể đủ thực lực chiến đấu với khôi lỗi cấp sáu. Cho dù thua thì cũng phải chiến đấu hồi lâu rồi thua trong tiếc nuối, chứ không thể ngờ được là không hề phản kháng bị đánh bại thế này.
"Không thể trách sư huynh được." Kỷ Ninh lắc đầu. Hắn cũng nhìn qua đám người, yêu quái, Thần Ma đang nhìn với ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ. Hiển nhiên là người tu tiên đều xem trọng thực lực. Cho dù có địa vị cao nhưng không có thực lực thì vẫn bị người khác xem thường. "Là do sư đệ không đủ thực lực." Kỷ Ninh nói. "Khôi lỗi cấp sáu đúng là vượt xa khả năng của ta."
"Đó là do lỗi của sư huynh." Ngân Nguyệt nói. Sư đệ vừa mới lên núi, tỷ thí lần đầu đã chịu thiệt lớn thế này, mà đối thủ lại do hắn chọn thành ra hắn cũng cảm thấy xấu hổ lây, vội nói. "Với kiếm pháp sư đệ vừa mới thi triển ra thì việc đánh bại khôi lỗi cấp ba cũng không vấn đề. Khôi lỗi cấp bốn cũng có chút hi vọng. Không biết sư đệ muốn chọn cái nào?"
"Khôi lỗi cấp bốn." Kỷ Ninh nói. "Nếu không sư đệ cứ tạm thời nghỉ rồi đánh sau được không?" Ngân Nguyệt hỏi.
Kỷ Ninh lắc đầu cười: "Ta bị thua trong nháy mắt trong trận chiến vừa rồi. Thần lực gần như chả mất mấy, vì thế không cần phải nghỉ đâu."
Ngân Nguyệt nhìn Kỷ Ninh, tươi cười, không khỏi thầm gật đầu. Người sư đệ này có tâm tính thật tuyệt vời. Mới lần đầu lên núi, tỷ thí thất bại lại bị người khác xem như thế mà không ngờ lại có thể bình tĩnh tới vậy.
"Được." Ngân Nguyệt gật đầu, vung tay lên. Nơi giao chiến lại xuất hiện một con khôi lỗi màu đỏ lửa, trên cánh tay có bốn vòng tròn.
"Xem ra vị sư thúc Kỷ Ninh này cũng chỉ có thực lực bình thường thôi. Đối mặt với khôi lỗi cấp sáu mà không thể phản kháng nổi chút nào."
"Ừ, đúng là yếu quá."
"Yếu cái gì mà yếu. Lúc ngươi mới lên núi có đỡ nổi một chiêu của khôi lỗi cấp sáu không?"
"Ta chỉ là một linh thú của chủ nhân. Mà Kỷ Ninh lại là đệ tử được lão tổ thu nhận. Ta còn phải gọi hắn một tiếng sư tổ đấy! Chẳng lẽ chúng ta lại giống nhau sao? Ta vừa mới lên núi cũng đã đánh bại được khôi lỗi cấp bốn rồi đó!"
"Mau nhìn, bắt đầu rồi."
"Sư tổ tỷ thí cùng khôi lỗi cấp bốn."
Đám đệ tử trên Phương Thốn Sơn vẫn còn 'tâm tư ngưỡng mộ' với Kỷ Ninh, nhưng trên thực tế phát hiện ra Kỷ Ninh cũng không hơn gì bọn họ! Thậm chí nếu tính lúc mới lên núi thì Kỷ Ninh cũng chỉ ở tiêu chuẩn bình thường trong đám bọn họ.
Thật ra những đệ tử này. Có vài tên là đệ tử thân truyền của Chân Tiên, Thiên Thần. Cũng có không ít là thiên tài tuyệt thế hàng đầu được tìm ra trong những lần tuyển chọn. Cho dù là Hắc Thạch chân nhân, Cửu Tử chân nhân thì cũng chưa chắc đã được Chân Tiên, Thiên Thần chọn. Thế nên cứ suy ra là biết được tư chất cùng khả năng nhận thức của bọn họ.
Có vài người là đệ tử của Thiên Tiên!
Có vài tên là linh thú!
Có vài tên lại là tôi tớ của Thần Ma. Lúc mới lên núi, có kẻ cấp độ Vạn Tượng, cũng có kẻ cấp độ Nguyên Thần, thậm chí có cả cấp độ Phản Hư!
Một vài Thần Ma Phản Hư sống qua vô số năm tháng, cảnh giới thừa đủ cao nên việc đánh bại khôi lỗi cấp năm, cấp sáu cũng rất đỗi bình thường.
Tới cỡ là đệ tử của Thiên Tiên thì tư chất cũng phải được xếp vào hàng không tầm thường, hoàn toàn có thể ngang với tiêu chuẩn như Thương Ngô Thứu, Hắc Thạch chân nhân.
Cho nên những kẻ gọi Kỷ Ninh là 'sư thúc' 'sư tổ' trên núi Phương Thốn Sơn này đều có thể được coi là thiên tài tuyệt thế ở một thế giới lớn! Thậm chí có vài tên còn yêu nghiệt hơn nữa!
"Vị sư tổ này có kiếm pháp cũng không tệ, xem ra có thể đánh bại được khôi lỗi cấp bốn."
"Ừ, xem ra có thể đánh bại khôi lỗi cấp bốn, có điều cũng phải gắng gượng mới đánh được."
"Đúng là gắng gượng."
Đám đệ tử trên Phương Thốn Sơn đều bắt đầu đưa ra nhận định. Bọn họ không còn có bao nhiêu tôn kính với vị địa vị cực cao 'Kỷ Ninh' - đệ tử của lão tổ nữa.
"Xẹt!"
Một đường kiếm quang đâm vào ngực khôi lỗi tới một tấc thì không sâu thêm được nữa.
Khôi lỗi kia dừng lại, không hề nhúc nhích, nhìn Kỷ Ninh, nói giọng trầm thấp: "Ngươi thắng."
Những khôi lỗi này có thân thể bất tử, tới cả Thần Ma Phản Hư chiến đấu với chúng mà còn không làm tổn thương được...cho nên chỉ cần có thể đấm vào tầng ngoài của khôi lỗi là đã tính thắng rồi.
"Hiện tại sư đệ có thể tới tầng bốn Thần Tiên cung chọn một pháp môn." Sư huynh Ngân Nguyệt cầm quạt lông trong tay mỉm cười đi tới, vung tay lên thu khôi lỗi cấp bốn lại.
Kỷ Ninh cười.
May là khi trước mình một giấc ngàn năm nên trụ cột kiếm pháp càng thêm vững chắc, kiếm pháp thi triển ra càng thêm huyền diệu khó đoán, thành ra mới có thể đánh bại khôi lỗi cấp bốn. Nếu không e là mình cũng chỉ có thể đánh bại được khôi lỗi cấp ba là cùng.
Việc này cũng đã nằm trong dự liệu. Dù sao ở đây cấm sử dụng thần thông bí thuật, mà mình thì lại dựa vào 'Trích Tinh Thủ' là chủ yếu nên dĩ nhiên là sẽ bị giảm đi nhiều thực lực!
Thật ra mặc dù đoạt được ngôi vị đứng đầu đại hội Tiên Duyên nhưng cảnh giới Đạo của mình thì hoàn toàn yếu hơn Thương Ngô Thứu, Hạ Mang Tử Sơn. May là có 'Trích Tinh Thủ' nên mới được đứng đầu. "Sư huynh, bình thường đệ tử trên Phương Thốn Sơn lúc vừa lên núi có thể đánh bại được khôi lỗi cấp mấy vậy?" Kỷ Ninh hỏi.
"Lúc vừa lên núi, có đệ tử mạnh đệ tử yếu. Nếu tính ra thì cũng tương đương với sư đệ. Có điều thông thường bọn họ lúc lên núi cũng đã tu luyện mấy trăm năm, có vài tên còn tu luyện được mấy ngàn, vạn năm rồi." Sư huynh Ngân Nguyệt nói. Trong lúc nói chuyện, âm thanh của hai người dĩ nhiên đều được cản lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://thegioitruyen.com
Kỷ Ninh cười nói. "Những đệ tử bình thường kia đều đã lên núi nhiều năm nên chắc chắn là thực lực sẽ khác xa khi xưa. Xem ra ta coi như là yếu nhất ở Phương Thốn Sơn."
Có điều Kỷ Ninh vẫn rất tin tưởng vào bản thân. Chính mình mới tu luyện có hơn ba mươi năm, lại vừa mới lên núi, nếu cho mình thời gian thêm trăm năm nữa thì hoàn toàn có thể vượt qua bọn họ! Vả lại mình còn có thần thông Trích Tinh Thủ! Dù sao tỷ thí với khôi lỗi cấm sử dụng thần thông tức là ưu thế lớn nhất đã bị hủy.
Có điều nói thế nào thì nói, mình vẫn là loại lót đát ở hàng ngũ đệ tử trên Phương Thốn Sơn. Đi từ đất bằng lên lầu cao vạn trượng thì còn phải nỗ lực nhiều lắm!